Ta biết là bởi vì ta nhắc tới vết thương của hắn, cho nên hắn có chút không vui, vì thế nói lảng sang chuyện khác: “Sứ giả của Nam Văn quốc cũng sắp tới, không biết sẽ là ai.”
Vô Mẫn Quân nghĩ nghĩ, nói: “Ta đại khái đoán được, có thể là Lưu Lương.”
“Lưu Lương?” Ta nghi hoặc “Tên này có chút kỳ quái, hơn nữa sao lại có vì sao lại cảm thấy quen tai? A! Lưu Thiện…”
Vô Mẫn Quân cười cười: “Tên có chút giống, nhưng cũng không có quan hệ gì, hắn là con của Thái phó Nam Văn quốc.”
Ta nghi hoặc hỏi: “Thật không?”
Vô Mẫn Quân cũng không trả lời lại, chỉ lắc lắc đầu đi thẳng về phía trước.
Sau đó không bao lâu ta liền gặp được Lưu Lương, người này diện mạo bình thường, thân thủ bình thường, thái độ cũng bình thường, chắc cũng không có gì chỗ gì đáng giá khiến cho người ta dò xét hơn…Đại khái chắc là trùng hợp thôi.
Đương nhiên, kỳ thật ta cũng không có sức lực gì đi quản người khác, bởi vì hôn sự này của ta và Vô Mẫn Quân đã khiến cho oanh động tứ quốc, lửa sém lông mày.
***
Ngày đại hôn hôm đó, việc phải làm vô cùng nhiều, ví dụ như hành lễđủ loại , đi Thái Miếu, tế trời, sắc phong… những chuyện rối loạn thành một đống nhưng bởi vì về cơ bản ta đều là đần độn vượt qua, cho nên cũng không nhớ rõ ràng lắm.
Lại thấy Vô Mẫn Quân, hai mắt hắn đục ngầu, thần thái lờ đờ, tư thế thả lỏng, hiển nhiên còn đần độn hơn so với ta.
Việc này nối tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-quy-tinh/2688657/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.