Từ sau khi ta và Vô Mẫn Quân hoán đổi trở lại, ta rốt cục cảm nhận được sự khổ sở và thoải mái của việc thân là một nữ nhân.
Khổ sở chính là lúc tới tháng, mà thoải mái là không cần phải lâm triều, mỗi ngày chỉ cần ở trong Chưởng Kiền điện, chỉ phải quản lý một chút công việc phân phối tiền tiêu vặt hàng tháng của hậu cung. Về phần phê duyệt tấu chương, ta hoàn toàn không cần quan tâm , chỉ là đôi khi ta thấy Vô Mẫn Quân rất vất vả cũng sẽ theo thói quen tới giúp đỡ một chút.
Sơ sơ đổi trở về ngày đầu tiên, ta cảm thấy hơi chút không thích ứng, còn định đi lâm triều, dù sao qua ngày hôm sau ta đã hoàn toàn thích ứng được, tất cả đều vô cùng vui sướng.
Sáng sớm ngày thứ hai sau khi ta và Vô Mẫn Quân hoán đổi trở về, Vô Mẫn Quân tỉnh lại trước, được hạ nhân hầu hạ thay quần áo đi lâm triều, trước kia đều là ta rời đi, Vô Mẫn Quân ngủ ở trong chăn, lúc này đến phiên ta nửa ngủ nửa tỉnh híp mắt nhìn hắn , để cho hạ nhân rời đi trước, ta cười hì hì hỏi hắn: “Tiếc nuối không? Khổ sở không đau khổ không? Thương tâm không?”
Vô Mẫn Quân cười liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Thói quen lười nhác có chút không quen đâu.”
Ta cười ha ha, vừa định nói “Dù sao ta cảm thấy ta đã có thói quen này”, Vô Mẫn Quân lại tiến lại gần, kéo ta lại, hôn vào trán ta.
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân hướng ta cười: “Dù sao vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-quy-tinh/2688686/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.