Có lẽ cả cuộc đời này chưa từng gặp cảnh này bao giờ nên Tiền Đức không biết nên làm thế nào, trố mắt ngoác miệng nhìn Quý Thính.
Quý Thính bình thản nhìn hắn ta: “Tiền thống lĩnh, nếu không phải bổn cung đi vào bước đường cùng rồi thì sẽ không làm cách tệ nhất này, ngươi cho qua đi, sau này hoàng thượng hỏi thì cứ đẩy hết trách nhiệm lên người bổn cung, đảm bảo không gây tổn hại gì tới ngươi hết.”
“Điện hạ nói thì nhẹ nhàng, ty chức còn hơn một nghìn người cần ăn cần uống, nếu đưa lương thực cho điện hạ thì binh sĩ của ty chức phải làm thế nào?” Tiền Đức cau mày, rõ ràng không chịu đồng ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính điềm tĩnh phản bác: “Ngày mai quân chi viện đến, Tiền thống lĩnh chịu đói một buổi tối mà không được hả?”
Tiền Đức bỗng im lặng, một lúc sau cắn răng nói: “Lúc trước điện hạ tha cho ty chức một mạng, dù thế nào ty chức cũng phải đền ơn, người đâu! Lấy lương thực cho điện hạ!”
“Vâng!”
Lập tức có người cưỡi ngựa chạy về doanh trại, dân chúng nghe sẽ có lương thực thì tinh thần phấn chấn cả lên, có thể thấy họ cũng không ngờ sẽ thuận lợi như vậy, còn Quý Thính thì vô cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-tai-thuong/2324127/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.