Thân Đồ Xuyên nhìn cái chén trống không, đi qua ngồi xuống cạnh Quý Thính: “Chuyện nàng nhiễm bệnh, có từng hỏi thử thái y chưa?”
“Ừm, lúc nhận ra không đúng đã thử dò hỏi.” Quý Thính vô cùng bình tĩnh: “Ta bị dị ứng quá nghiêm trọng, nếu dùng thanh chi thì e là không chịu nổi đến lúc bệnh khỏi, nếu không dùng thuốc thì còn có thể kiên trì thêm một thời gian, nói không chừng có loại thuốc khác có thể chữa bệnh.”
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc lâu: “Không có cách khác sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đi một bước tính một bước, trong thành cũng có người dân không uống thuốc gì cũng tự khỏi, có khi ta cũng có thể.” Quý Thính nhẹ giọng nói: “Ta chết rồi mà còn có thể sống lại, dịch bệnh có là gì đâu.”
“Câu chọc cười này không buồn cười.” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng.
Quý Thính không biết phải làm sao: “Nếu không thì làm gì được? Chẳng lẽ khóc hai tiếng là khỏi, ta có thể khóc cả ngày.”
“Trước tiên cứ dùng thuốc khác xem.” Thân Đồ Xuyên nắm chặt tay nàng: “Uống thuốc không bỏ thêm thanh chi, chúng ta từ từ nghĩ cách.”
Quý Thính im lặng một lúc, hơi cong khóe môi lên gật đầu: “Ừ.”
Hai người đối diện nhau thật lâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-tai-thuong/2324135/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.