Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Bùi Nguyên Tu không nuôi thuộc hạ rảnh rỗi, chẳng có mấy kẻ phụ tá, nhưng trí óc của bọn họ lại rất tốt, một người có thể đối chọi được với ba người.
Lại nói đến việc diệt trừ tận gốc tàn dư của phản vương trong vòng nửa tháng, không quá 15 ngày, người của Tĩnh Bắc vương đã vây chặt từng nhà của mấy quan viên cầm đầu các phủ, vây chặt như nêm cối, ngay cả một con chim cũng không bay ra được.
Sự tình xảy ra đột ngột, ngay cả một tiếng gió mạnh mẽ lúc trước cũng không thể nghe thấy. Lúc đám người hầu kích động, chạy qua chạy lại để bẩm báo, Phương tướng quân đã dẫn binh vào tới cổng trong, tịch biên cả nhà. Xảy ra chuyện không thể ngờ, gà bay chó sủa ỏm tỏi cả lên, nữ nhân các phủ khóc lóc ầm ĩ.
Trong lúc cuống quýt, Tằng Kính hí hoáy viết vội một tờ giấy, sai bồ câu bay đi để đưa tin.
Một con bồ câu trắng như tuyết vừa bay qua bờ tưởng, mũi tên đã bứt gió mà bắn thẳng vào người nó. Chim bồ câu đáng thương ngã xuống từ trên không.
Một bàn tay to màu đồng nhặt con chim lên, suy nghĩ một hồi rồi nói, “Gầy quá, không đủ để nhét kẽ răng!”
Chỉ nghe thấy tiếng người ấp úng ở phía sau hắn, “Mạnh Thạch Đầu, ngươi đúng là hóa khờ mất rồi! Gia bảo chúng ta cướp lấy tin tức, vậy mà ngươi lại đi cướp đồ ăn!”
"Hắc hắc! Ngươi cũng không phải không biết, lão bà nhà ta làm đồ ăn rất ngon...” Mạnh Thạch Đầu cười ngây ngô,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-thanh-vuong-phi/263750/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.