Về phần ba chữ “còn phải làm” có thâm ý ra sao, buổi tối Lung Nguyệt cũng không được cảm nhận.
Nguyên nhân?
Lung Nguyệt vùi trong ngực Bùi Nguyên Tu ngủ thẳng đến lúc mặt trời xuống phía tây, sau khi tỉnh lại chợt phát hiện nguyệt sự của mình tới, trong lúc nhất thời đúng là không biết được là may mắn, hay là xấu hổ.
May mắn? May mắn bởi vì nguyệt sự tới, không có gặp phải chuyện như đêm động phòng hôm qua, nếu không, nàng thật sự không biết nên làm thế nào cho phải. Đêm tân hôn (ở đây là mấy đêm sau khi cưới nhé) vì nguyệt sự mà không thể tiếp tục viên phòng, hắc hắc, nguyên nhân thật ra là dọa người, trong ấn tượng từ lúc nàng đầu thai tới giờ còn chưa từng nghe nói.
Còn về phần xấu hổ....
Cho dù ai tỉnh dậy, trên đệm giường lưu lại vết máu, hay là trước mặt trượng phu tân hôn, dù trượng phu tân hôn còn chưa coi là [Người quen], không xấu hổ mới có quỷ.
Lung Nguyệt chỉ kém không có tìm kẽ đất chui vào.
Ngược lại vẻ mặt Bùi Nguyên Tu bình thường, phân phó mấy người Hoán Ngọc vào đổi đệm giường, lại nấu một chén đường đỏ.
Buổi chiều, dùng xong bữa tối.
Đến lúc châm đèn nghỉ ngơi, Lung Nguyệt nhìn Bùi Nguyên Tu ngồi sau án thư, cầm bản binh thư cẩn thận đọc qua, có chút không biết làm như thế nào cho phải.
Theo thói quen của cổ nhân, thê tử tới nguyệt sự, phu quân chính là muốn tránh.
Nhưng lúc này Bùi Nguyên Tu vẫn không có ý muốn rời khỏi, điều này cũng khiến Lung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-thanh-vuong-phi/263766/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.