Lung Nguyệt vào trường thi, tìm chỗ ngồi.
Cầm bài thi trong tay, Lung Nguyệt thầm vui mừng.
Bài thi chia thành nội khóa và ngoại khóa.
Nội khóa yêu cầu viết một bài văn bát cổ(1),đề là: Quân tử không tranh.
Cái gọi là văn bát cổ, dựa vào khẩu khí của Khổng Tử, Mạnh Tử mà làm, bốn đoạn thơ đối nhau theo vần bằng trắc, không thể không tôn trọng thánh nhân trong điển cố phong hoa tuyết nguyệt, mỗi câu văn từ lúc bắt đầu đến kết thúc chia làm bốn phần. Đề mục bắt nguồn từ Tứ thư ngũ kinh. Cách thức cố định: Từ phá đề, thừa đề(2),đoạn khởi giảng (3),bắt đầu, dòng đầu tiên, dòng giữa, dòng cuối. Bắt buộc chia thành tám phần cho nên gọi là văn bát cổ.
Lung Nguyệt nhìn, có chút giống văn nghị luận hiện đại. Nhưng năm gần đây đi theo Đại cữu Minh Lý, loại văn bát cổ này làm không ít, gần như có thể nói là nhắm mắt cũng làm được. Không tốn bao nhiêu khí lực đã viết ra được bài văn đầu tiên.
Còn ngoại khóa, Lung Nguyệt có chút nhức đầu, muốn dùng một trong tứ quân tử làm thơ thất ngôn. Phải nói về phần đoản cú, vè, Lung Nguyệt có thể làm được ngay, nhưng về luật bằng trắc, nàng lại không giỏi lắm. Rơi vào đường cùng, đành phải phát huy một chút đặc điểm của người xuyên không đi! Lung Nguyệt suy nghĩ một lát, vài năm nay nàng đọc không ít sách sử, phát hiện sau khúc quanh của lịch sử Tống Triều, không có Nguyên Triều mà lại có Đại Chiêu của phụ thân.
Kết quả là Lung Nguyệt moi ruột
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-thanh-vuong-phi/303272/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.