Editor: Búnn.
Người trong Minh gia đều không đọc sách đến chết, dù mới mười bốn tuổi nhưng Minh Hiên cũng là văn kiêm võ tu. Hắn nhanh mắt nhanh tai, đá vào người tên hoàn khố đang lao về phía trước một cước, lại nhân lúc tên đó chưa đứng vững, dùng tay trái chế trụ cổ tay, dùng tay phải hung hăng đấm một quyền vào nách của tên đó.
Dưới nách là nơi dày đặc các loại dây thần kinh của cơ thể, là nơi đau đớn nhất, cũng là nơi mẫn cảm nhất. Tên hoàn khố Trương tiểu hầu gia trúng quyền này, trong nháy mắt hét thành tiếng.
Ngay lúc đó, Minh Hiên xoay người, bẻ hai tay của tên đó bắt chéo sau lưng. Nhận dây lưng gã sai vặt Đoan Nghiễn đưa tới buộc lại.
Động tác hoàn thành trong tích tắc.
Đến lúc tên hoàn khố đó kịp phản ứng thì Minh Hiên đã xong chuyện, đạp hắn xuống đất.
Trương tiểu hầu gia thấy vô cùng mất mặt, giận dữ hét lên: "Mấy tên dân đen không biết sống chết kia, được gia coi trọng chính là phúc phận các ngươi đốt hương cầu cũng không được. Bây giờ lại nhân lúc gia không để ý, lbqudn trói gia lại. Niệm tình các ngươi không biết, mau tháo dây trói cho gia, sau đó gia sẽ tha tội chết cho các ngươi!"
Lung Nguyệt cười lạnh, không thèm nhìn hắn mà chăm chú nhìn ra cửa, chưa tới một lát đã thấy bốn Kim Ngô Vệ ở phía sau, áp đám gia đinh bị buộc như bánh quai chèo ở bên ngoài vào. Để cùng một chỗ với Hoàn khố.
Nhìn mấy người trước đó còn giương nanh múa vuốt, lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-thanh-vuong-phi/705950/chuong-81-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.