Sắc trời đã thâm trầm, trong rừng hoa khô vì tuyết đọng nên có cảm giác giống như hoa lê nở rộ đầu cành, bên ngoài khoác một áo choàng tuyết trắng, che khuất y phục múa màu tuyết nhẹ nhàng như khói bên trong. Hoa trong rừng nhiều như vậy, nhiều đến mức không thấy được điểm tận cùng, màu bạc u tối xâm chiếm vầng sáng mỏng từ ánh trăng, nhìn thật đẹp.
Trong lòng nàng cũng cảm thấy thật ngọt ngào. Đột nhiên lại nghĩ, lát nữa hắn đến, phải nói như thế nào làm thế nào, nghĩ tới tim đập như hươu chạy, nắm miếng ngọc ôn nhuận kia ở trong tay, đưa lên sát ngực, đặt gần bên tim. Trong rừng yên tĩnh không tiếng động, chỉ nghe tiếng tim đập thình thịch của mình.
Vô luận như thế nào, ngọc này nhất định phải tự mình đeo vào cho hắn, thanh âm trầm thấp của hắn hôm đó vang ở bên tai, hai gò má thật nóng, đứng dưới tàng cây đã lâu, hai tay lạnh như băng nhưng trong ngực lại ấm.
Tiếng báo canh kéo dài vang lên xa xa, xuyên qua đường cung thật dài, yếu ớt truyền vào trong tai, đứng thất thần hồi lâu, hai chân đã tê cứng. Thời gian trôi qua đã lâu mà hắn còn chưa đến, trong lòng trở nên vô cùng lo lắng, chậm rãi bước đi mấy bước, rồi lại sợ hắn không tìm được, lại quay vòng trở lại. Cứ đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần, mây đen che trăng, bóng đêm dần sâu. Tuyết bắt đầu rơi, những bông tuyết rơi lác đác rồi xoay vòng giữa không trung, rơi vào lòng bàn tay ấm áp, cũng dần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-that-sung-ta-muon-nang/30868/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.