Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182
Chương sau
*Điện Loan Hồng* -Chúng thần tham kiến ngọc hoàng,vương mẫu nương nương. Đám thần tiên cúi người hô to. -Chúng tiên miễn lễ.. Ngọc hoàng phất tay áo.Tất cả mọi người đều đứng thẳng dậy. -Đại hoàng tử Thiên Phong tới. Từ ngoài điện tiếng 1 tiểu tiên canh gác truyền tới..ngọc hoàng và vương mẫu khẽ mỉm cười..con trai đáng tự hào của họ cuối cùng cũng tu luyện xong rồi...Thiên Phong kể từ khi sinh ra đã thông minh tài mạo hơn người.Chỉ có điều rất lạnh lùng và ít nói.. Người con trai dung mạo phi phàm đang từ từ tiến vào..Đám thần tiên bất giác nín thở,quả k hổ danh là mĩ nam bậc nhất tiên giới..Khí chất lạnh lùng,kiêu ngạo toả ra thật bức người. Thiên Hà đứng 1 bên quả thực là rất lo lắng.K biết đại huynh khi biết việc Thiên Nhi bị đày xuống trần có nổi trận lôi đình lên k nữa.. -Nhi thần tham kiến phụ hoàng,mẫu hậu. -Miễn lễ..Phong Nhi chúc mừng con đã tu luyện phép thuật thành công. Ngọc Hoàng nói giọng điệu đầy tự hào. -Chúc mừng đại hoàng tử. Đám thần tiên cùng 1 lượt huà theo ngọc hoàng đại đế.Nhưng Thiên Phong vẫn k thèm để ý đến,ánh mắt anh khẽ quét qua Thiên Hà mang theo đầy tia yêu thương,sủng nịnh. Thiên Phong khẽ nhăn đôi mày,Thiên Nhi k có tới chào đón anh ư?Tam muội mải chơi k thèm nhớ tới anh à..Nhất định là k phải,tại trước khi anh bế quan tu luyện Thiên Nhi và Hà Nhi lúc nào cũng lăng xăng đòi đi theo anh khắp nơi mà bây giờ chỉ có Hà Nhi.chắc hẳn là có chuyện gì xảy ra rồi.. -Thiên Nhi đâu. Giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy lạnh lẽo vang lên.Đám thần tiên toát mồ hôi hột..lần này k xong rồi. -Tam muội của con đã vi phạm rất nhiều tội nhưng k biết hối lỗi nên hôm qua đã bị ta đày xuống trần gian rồi. -Cái gì... Anh thật sự k nghĩ tới Thiên Nhi lại bị đày xuống trần gian.Vậy là muội ấy đã ở dưới trần 1 tháng rồi ư? -Thiên quy đã đưa ra ai cũng k được phép làm trái..kể cả là công chúa cũng k có ngoại lệ.Được rồi chúng tiên gia lui cả ra đi.. Vương mẫu lên tiếng. -Chúng thần cáo lui. Đám thần tiên khôn ngoan rút.Ai chẳng biết gia đình ngọc hoàng đang cần giải quyết công việc nội bộ chứ.Việc tam công chúa bị đày xuống trần gian cũng 1 phần do họ lên tốt nhất chuồn lẹ kẻo lát nữa đại hoàng tử tức giận lại chút hết lên người đám thần tiên họ thì khổ. -Hai người nỡ để Thiên Nhi xuống trần gian chịu khổ ư.. Đôi mắt tím đậm của anh khẽ nheo lại.Chỉ có cái đám thần tiên kia mới dám nhân lúc anh tu luyện mách lẻo với phụ hoàng thôi.Đáng chết. -Huynh à,đừng có như vậy nữa.Việc đày Thiên Nhi xuống trần gian phụ hoàng thật k còn cách nào khác.Hơn nữa cuộc sống của muội ấy ở dưới trần gian rất tốt,rất vui vẻ.Thời gian chịu phạt sẽ rất nhanh qua đi chỉ cần Thiên Nhi của chúng ta biết nhận nỗi thôi. -Phong Nhi,Hà Nhi nói rất đúng.Tiểu muội con xuống nhân gian là để học cách đối nhân sử thế,để tu luyện bản thân đó cũng là cái tốt mà. Vương mẫu cũng lên tiếng xoa dịu. -ưm~~ -Hà Nhi muội sao thế. Sao tự dưng nhỏ lại thấy hơi lạnh nhỉ.Xưa nay nhỏ chưa từng có cảm giác như thế.Chẳng lẽ Thiên Nhi đã xảy ra chuyện gì ư. -Muội k biết,hình như Thiên Nhi đang gặp phải chuyện gì đó.. Nhỏ run run nói,mắt k ngừng nhìn Thiên Phong..huynh ấy sẽ k nổi giận đấy chứ. -Cái gì... Cả 3 người cùng hét lên.Ngọc hoàng khua tay 1 cái lập tức trên k trung hiện lên hình ảnh trốn nhân gian.Hay đúng hơn là cảnh 1 con tàu đang đỗ trên mặt biển và có 1 cô nàng mái tóc đỏ dài ngã xuống nước. Từ những động tác cô đang chới với dưới biển xanh rồi khuôn mặt nhợt nhạt lúc được cứu lên bờ tất cả đều được thu vào ánh mắt của anh. Đôi mắt tím vằn lên những tia máu đỏ rực chứng tỏ chủ nhân của nó đang vô cùng giận dữ.Tiếng sét vang lên như muốn phá hủy thế giới loài người... Tất cả tiên nhân trên trời đều khẽ run sợ đại hoàng tử đã nổi giận thật rồi..Thật đáng sợ. -Phong Nhi con hãy bình tĩnh lại đi. Vương mẫu lên tiếng xoa dịu anh.Thời tiết là do anh điều khiển nếu tâm trạng của anh cứ như thế này thì loài người nhất định sẽ gặp phải tai hoạ khủng khiếp... -Con sẽ xuống trần gian gặp Thiên Nhi.Phụ hoàng mẫu hậu nhi thần xin cáo từ. -Phong Nhi... K để ai kịp lên tiếng ngăn cản thì anh đã biến mất. -Phụ hoàng,mẫu hậu Hà Nhi cũng đi đây.. -Mong là Phong Nhi biết cách kiềm chế nếu k quả thực tai hoạ sẽ giáng xuống tam giới trong sớm muộn thôi. Vương mẫu nói giọng chứa đầy sự lo lắng,ngọc hoàng khẽ thở dài..Ba đứa con của họ đến khi nào mới hiểu nỗi lòng của bậc làm cha,làm mẹ như họ đây.hazz
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182
Chương sau