“Phụ hoàng, người xem đề nghị này của nhi thần như thế nào?” Sáng sớm Cảnh Ngọc đã chạy tới ngự thư phòng.
Mộ Dung Thần từng chút từng chút lật xem tấu chương trong tay, một lát mới giương mắt nhìn về phía Cảnh Ngọc “Ý của ngươi là chiêu Sở Thương làm Phò mã của Cảnh Dương?”
“Đúng vậy.” Cảnh Ngọc gật đầu.
“Vậy đây là ý tứ của ngươi, hay là của Cảnh Dương? Trẫm trong khoảng thời gian này cũng không ít nghe người khác nói, Sở Thương này suốt ngày chạy đến công chúa điện.”
Cảnh Ngọc đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó thì nhếch miệng cười nói: “Phụ hoàng quả nhiên anh minh, chuyện gì đều không thể gạt được pháp nhãn của ngài, hoàng muội xác thực là có ý như thế, chỉ bất quá nữ nhi gia mặt mỏng, nàng cũng thể nói rõ với phụ hoàng, cho nên ta làm ca ca phải tới đây.”
Mộ Dung Thần lúc này biểu tình có chút phức tạp, ngươi nói hắn không đồng ý, nhưng lại coi như mang theo vài phần ngầm đồng ý, mà ngươi muốn nói hắn đồng ý, nhưng chân mày đang cau chặc kia lại khiến ngươi không dám loạn tưởng.
“Nhi thần biết phụ hoàng đang suy nghĩ cái gì, tuy rằng Sở Thương này bây giờ vẫn chỉ là một ngự y nho nhỏ của thái y viện, nhưng của y thuật của hắn thật sự là nhất nhì thái y viện, hơn nữa chứng đau đầu của ngài sau khi hắn tới còn tái phát sao? Bởi vậy có thể thấy được, Sở Thương này tuyệt đối là một nhân tài, thời gian sau tất thành châu báu.”
Chân mày Mộ Dung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-tieu-tang-huu-le/1813018/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.