Ngày vừa sáng, Liễu Không đã dậy, chỉnh lý giường chiếu xong xuôi, lại lấy ít bạc vụn dưới gối đầu ra, để ở trong tay tỉ mỉ ước lượng, xoay người đặt ở trên bàn, tiện thể còn để thêm một tờ giấy:
Sư huynh, ta đi, đây là bạc mấy năm nay ta tích lũy được, phải sống thật tốt, sau này ta không còn ở đây ngươi phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Liễu Không lưu tự.
Xoay người, lại không nỡ mà nhìn khuôn mặt của Liễu Trần, thì ra thật sự không có bữa tiệc nào là không tàn. Nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa ra, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài.
Một đường đi, một đường tự suy xét, đợi lát nữa thấy sư phụ nên nói như thế nào? Nói xong, sư phụ sẽ cư xử với mình như thế nào, trong lòng tràn đầy lo lắng. Kỳ thực đối với Liễu Không mà nói, nàng sợ không phải là quy tắc hoàn tục, nàng sợ chính là nếu đi rồi sẽ không thể trở về Long Sơn Tự nữa, cũng không thể gặp lại sư phụ cùng sư huynh, từ nay về sau bọn họ sẽ trở thành người xa lạ, vừa nghĩ như vậy, đôi mắt của Liễu Không đã ẩm ướt.
“Ngươi muốn đi đâu?” Đột nhiên toát ra một thanh âm cắt đứt suy nghĩ của Liễu Không.
Không cần nhìn khuôn mặt, chỉ nghe thanh âm Liễu Không liền biết là ai, mở to hai mắt vô cùng kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi ở đây?”
Dường như trong mắt Cảnh Dương có chút tức giận, chỉ cần đụng vào một chút sẽ bạo phát “Ngươi muốn đi đâu đây?”
Liễu Không nhận thấy biểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-tieu-tang-huu-le/1813048/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.