“Một đám thùng cơm*! Đường đường đại nội cao thủ cứ như vậy trơ mắt nhìn công chúa bị người cướp đi! Vệ Trường Phong ngươi lại còn có mặt mũi trở về gặp trẫm!” Mộ Dung Thần mạnh mẽ ném ấm trà tử sa về phía người đang quỳ trên mặt đất.
*thùng cơm: kẻ vô dụng
“Tội thần tự biết không mặt mũi nào trở về gặp mặt thánh thượng, nhưng cầu bệ hạ cho tội thần một cơ hội nữa, nếu như không tìm được công chúa trở về, Trường Phong nguyện lấy cái chết tạ tội!”
Mộ Dung Thần híp mắt, trong cơn giận dữ nhìn hắn, “Ngươi cho người của hoàng gia là cái gì? Ngươi cho rằng chỉ một cái mạng rẻ tiền rách nát của ngươi là có thể tạ tội? Ngươi cũng quá coi thường nữ nhi của trẫm rồi!”
“Tội thần không dám!” Vệ Trường Phong dập đầu đến ra máu: “Trường Phong chỉ muốn tìm công chúa về, cầu bệ hạ cho tội thần một cơ hội!”
“Hảo, trẫm sẽ cho ngươi một cơ hội, trong vòng năm ngày nếu như ngươi vẫn chưa tìm được công chúa, trẫm không chỉ muốn ngươi lấy cái chết tạ tội, trẫm còn muốn tru cửu tộc nhà ngươi!” Giọng nói âm lãnh không gì sánh được, hoàng quyền giờ khắc này ở trên người Mộ Dung Thần được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
“Trường Phong cẩn tuân thánh mệnh!”
Từng chữ từng chữ Vệ Trường Phong nói cơ hồ cắn nát môi mới nói ra được, quả nhiên là gần vua như gần cọp. Từ ngự thư phòng lui ra, cả người đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, hắn hiểu rõ việc này chỉ có thể thành công, không được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-tieu-tang-huu-le/1813059/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.