Quốc sư còn nói "Hà tất Điện hạ phải để trong lòng nhiều như vậy, hết thẩy đều là thiên ý, chẳng qua hôm nay là thiên ý trêu người mà thôi."
Tốt cho câu thiên ý trêu người.
Tô Chỉ thật sự không còn gì phản bác.
Tô Chỉ xoa xoa huyệt thái dương, dường như có chút mệt mỏi. Chốc lát, nàng dừng động tác xoa, "Lần trước ngươi nói còn việc trọng yếu muốn làm, rốt cuộc là chuyện gì?"
Quốc sư hớp một ngụm trà, "Lần trước không phải thần cũng đã nói với Điện hạ rồi sao."
"Không thể nói?" Tô Chỉ cười "Không thể tìm một lý do đàng hoàng hơn sao, ta không phải Qua Lâm, sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy, lần trước ngươi không nói, chẳng qua là vì Qua Lâm ở đây, bây giờ nàng không ở đây, còn có cái gì không thể nói?"
Quốc sư ha ha cười không ngừng "Điện hạn vẫn luôn thông minh hơn người."
"Nhanh nói đi." Tô Chỉ có chút không vui, quả nhiên con người sẽ thay đổi, nếu như là lúc trước, tiểu Quốc sư rất là nghe lời, nàng hỏi cái gì, hắn tuyệt đối trả lời ngay lập tức, còn hôm nay, bắt đầu học cách day dưa hàm hồ rồi.
Quốc sư nhìn Tô Chỉ, lại mở miệng "Thần, đương nhiên là muốn đưa điện hạ trở về."
Cái gì?
"Ngươi nói cái gì?" Tô Chỉ kinh sợ hỏi, khuôn mặt không dám tin.
"Thần nói, thần tới là muốn dẫn điện hạ trở về." Quốc sư nói lại một lần, lần này hắn biểu lộ so với vừa rồi càng thêm ngưng trọng, vô cùng nghiêm túc.
Tô Chỉ không thể không tin.
Nhưng..."Làm thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-xem-nhu-co-loi-hai/1600656/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.