Ngày thứ bảy sau khi Nhạc Bình trở về thì Hoàng hậu qua đời. Lúc Nhạc Bình trở về, thần trí Cảnh hậu càng lúc càng rõ ràng, mọi chuyện đều nhận biết.
“Nhạc Bình, không được để Phụ hoàng hoặc chuyện gì khác hạn chế con, buông tay theo đuổi hạnh phúc con mong muốn.”
Nghe mẫu hậu nói bên tai, Nhạc Bình lệ tuôn rơi.
“Đừng quá thương tâm.” Vũ Dương vỗ vai Nhạc Bình, “Mẫu hậu không hy vọng chúng ta như vậy.”
Tuy nói vậy, nhưng Vũ Dương cũng không nhịn được đỏ con mắt.
Đúng vậy, Nhạc Bình ưỡn ngực, tựa hồ động tác này có thể vất hết những gì không thoải mái, mẫu hậu muốn nàng dũng cảm theo đuổi hạnh phúc, bây giờ nàng sẽ làm vậy.
“Tẩu tẩu, muội phải đi.”
Vũ Dương sợ hãi:
“Cái gì?”
“Muội phải đi tìm Úy Vân.”
“Nhưng mà, lần này trở về muội đã bị phụ hoàng phát hiện một mình ra khỏi cung, phụ hoàng tức giận nói, nếu tái phạm sẽ giáng muội thành thứ dân, không phải sao?”
Chuyện này Vũ Dương biết rõ như vậy, là bởi vì nàng và Hạo Phong cùng nhau biện hộ cho Nhạc Bình, mới miễn cho Nhạc Bình khỏi bị trừng phạt ngay lúc đó.
“Muội biết tính nghiêm trọng của chuyện này, phụ hoàng rất ghét muội.” Nhạc Bình cố gắng làm cho thanh âm của mình không quá thương tâm, nhưng sự thật chính là sự thật, cũng không có gì phải che dấu.
“Sao muội không nghỉ ngơi một chút rồi lo tiếp? Mấy ngày nay muội mệt quá rồi.” Vũ Dương trấn an nàng.
Nhạc Bình hít sâu một hơi, đúng như lời Vũ Dương nói mấy ngày nay nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-yeu-pho-ma/405617/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.