Vân Phi vẫn bị Đoạn Diệc tóm được, hơn nữa còn không biết bị hắn nhốt ở nơi nào.
Dường như trên thế gian không có gì có thể hấp dẫn hắn, dù cho có là món đồ gì hay kể cả tính mạng của bất kì ai.
Hắn giống như một đứa trẻ ham thích trò đùa dai. Chỉ cần thấy đồ gì thích ý hắn sẽ lập tức bày trò chọc ghẹo.
"Nếu ngươi dám chạy, ta lập tức sẽ giết nữ nhân này."
Từ ngày bị Đoạn Diệc uy hiếp, An Tình bị nhốt trong phòng thì rất lâu nàng đã không gặp hắn, cũng không biết hắn đang giở trò gì.
Nữ chính nếu bị hắn giết mất thì nàng phải làm sao đây?
Chính là, nàng có hơi sốt ruột.
Phòng này cũng không có người khác ở, Đoạn Diệc cũng không hề trói buộc nàng. Đắn đo một lúc, cuối cùng nàng quyết định đẩy cửa phòng, ánh mặt trời tươi sáng chiếu vào, lập tức xua đi bóng đen u ám.
Chân trước vừa bước ra khỏi cửa phòng, sau lưng một trận khí lạnh đã đánh úp tới, hơi thở ẩm ướt nháy mắt đem nàng bọc lại khiến nàng không nhịn được rùng mình.
Không cần nghĩ, chắc chắn là Đoạn Diệc.
Một âm thanh quen thuộc mà xa lạ vang lên: "Ngươi nuốt lời. Ta sẽ giết nữ nhân kia."
An Tình ngạc nhiên.
Não vòng vèo một chút mới nhớ ra chuyện này, nàng không khỏi cảm thấy cạn lời.
Nàng bị giam ở đây lâu vậy, đối phương vẫn không xuất hiện, chẳng lẽ chính là chờ nàng chủ động bước ra cửa sao?
Tiếng cười lạnh nhạt của Đoạn Diệc quanh quẩn trong không gian.
Nhìn xem,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-luoc-boss-phan-dien/2414199/quyen-11-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.