Hoàng hôn, trong phòng đọc sách của ba, hai anh em họ Kiều chính thức gặp mặt. Kiều Văn Hưng đã xem ảnh chụp Kiều Thành Vũ qua tin tức báo chí, nên đã sớm biết gương mặt hai người khá giống nhau.
Nếu là trước đây, một anh trai khí chất ôn hòa, một em trai lạnh lùng nghiêm túc, hai anh em có thể nói là khó phân thắng thua. Nhưng hiện tại, anh trai béo phì lỏng bỏng, dù đã cạo râu tắm rửa sạch sẽ, tinh thần tỉnh táo phấn chấn, đứng cùng Kiều Thành Vũ khí phách tựa dao sắc như lúc này, phần thắng rõ ràng đã nghiêng về một bên. Kiều Văn Hưng không nói nổi một lời, cảm giác thất vọng chán nản tràn ngập trong lòng.
Kiều Thành Vũ lịch sự lễ phép gọi: “Anh cả.”
Kiều Văn Hưng miễn cưỡng kéo khóe miệng: “Em hai.”
“Sau này, cố gắng giúp em trai con cho tốt.” Một câu nói của ba Kiều, ai là quân, ai là thần, cả thiên hạ đã định cục.
Kiều Thành Vũ nói: “Sức khỏe của dì không được tốt, anh cả đừng lo lắng quá, trước chăm sóc cho dì, chờ khi dì đỡ hơn lại nói sau.”
Ba Kiều chỉ gật đầu, rất rõ ràng đã chuyển giao quyền lực cho Kiều Thành Vũ.
Đại thế đã mất, về sau sống đời phụ thuộc. Kiều Văn Hưng mờ mịt, vô lực không chống đỡ nổi.
Cũng may lúc Kiều Văn Hưng ngỏ ý muốn đi chăm sóc cho mẹ ở bệnh viện, ba Kiều cũng không ép buộc cả ba phải cùng nhau dùng bữa.
Bước ra khỏi phòng, Kiều Văn Hưng chỉ nghĩ phải nhanh nhanh rời khỏi nơi này, Kiều Thành Vũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-luoc-khong-luon-cui-nam-nhan/2026966/chuong-28-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.