Edit: Aya Shinta
"Nếu muốn rời đi, vậy thì Diệp công tử đã khôi phục ký ức, biết nhà mình ở phương nào?" Phó thúc bày ra dáng vẻ chưa biết gì hết, hơi tò mò hỏi Diệp Thần Lạc.
"Cũng chưa, chưa khôi phục ký ức." Diệp Thần Lạc lắc đầu.
"Vậy tại sao Diệp công tử lại phải vội vàng rời đi?"
Diệp Thần Lạc trắng nhợt cả mặt mày, hắn nào có vội vã rời đi! Là Lăng Vu Đề đuổi hắn đi mà!
Tuy bất lực nhưng hắn không trách cứ gì Lăng Vu Đề. Lăng Vu Đề vốn không có nghĩa vụ phải thu nhận, giúp đỡ hắn.
Thấy Diệp Thần Lạc không nói lời nào, Phó thúc có chút lời thật lòng với hắn: "Phó thúc đây, trước hết ỷ vào tuổi tác, cậy già lên mặt mà khuyên công tử một câu. Công tử đó, không ký ức không tiền tài rời khỏi sự bảo bọc của Phi Nguyệt quán thì e rằng không tới nửa ngày đã bị người có ý xấu bắt đi mất!"
"Bắt đi?!" Diệp Thần Lạc trợn tròn mắt, nét mặt không dám tin tưởng.
Bên ngoài thực sự nguy hiểm như vậy sao?
Phó thúc gật đầu: "Đương nhiên là nguy hiểm thế rồi!"
"Diệp công tử có biết trên đời này, thứ hiểm ác nhất chính là gì không?"
Diệp Thần Lạc hồ đồ lắc đầu một cái, hắn không biết.
"Thứ hiểm ác nhất trên cõi đời này chính là lòng người! Sống cả đời người, có thể gặp được một, hai người thật lòng tốt với mình, không tính toán mình thì đã rất may mắn rồi!"
"Không, ta không cho rằng hiểm ác nhất là lòng người. Trên đời này nhiều người như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-luoc-nam-phu/2172547/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.