Tạ Hà cắn môi dưới, hắn nghĩ tới, tối hôm qua kê thuốc hắn là người khác làm, sau đó lại có người xuất hiện mà cứu hắn…. Sau đó, hình như là chính mình chủ động quấn lấy người khác? Bị tát nước lạnh cũng không buông tay?
Hắn nỗ lực nhớ lại, trên mặt đầy xấu hổ và giận dữ, các loại biểu tình biến đổi,thập phần phức tạp.
Chu Diệc Triết cũng không vội, chờ Tạ Hà chậm rãi nhớ lại.
Cuối cùng Tạ Hà không thể không thừa nhận, Chu Diệc Triết nói không sai, y là ân nhân của hắn, Tạ Hà vốn là hẳn là cảm tạ y, chính là ngẫm lại chuyện phát sinh phía sau, câu cảm ơn nói thế nào cũng không nói ra lời, chật vật di chuyển ánh mắt.
Tâm tư của thanh niên toàn bộ đều viết lên mặt, trong đầu của Chu Diệc Triết bỗng nhiên có ý định trêu chọc thanh niên, y càng muốn nhìn thấy biểu tình phong phú của hắn….. Loại này xúc động ở trên người y mà nói là rất hiếm thấy.
“Tôi chẳng những vì cậu mà đắc tội người khác, còn lãng phí thể lực cùng thời gian, không nghĩ tới la mình lại cứu chính bạch nhãn lang.”
Chu Diệc Triết lạnh nhạt nói, “Thôi được, coi như tối hôm qua cái gì cũng không phát sinh đi.”
Tạ Hà tức giận ngẩng đầu, cái gì gọi là lãng phí thời gian cùng thể lực! Ai muốn cùng anh lãng phí thời gian cùng thể lực! Thế nhưng chống lại đường nhìn bình tĩnh của Chu Diệc Triết, nhàn nhạt khinh thường như là đối hắn không có tiếng động trào phúng, mà hành động của chính tối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-luoc-tra-cong-kia/1365256/chuong-3-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.