"Bọn họ vốn là giai thoại quân thần."
...
Ngụy Dịch vội vàng động thân hồi cung, không bao lâu sau, Lâm Kinh Phác cũng chống người dậy.
Y không lấy dù, đón mưa phùn hạ xuống xuyên qua đường mòn không người đi thẳng tới chiếc xe ngựa kia.
Bùi Phàm cuộn tròn trong xe, gần như một đêm không ngủ, mặt mày gầy gò đến mức gần như họa ra cả xương khô dưới da thịt, con ngươi hãm sâu chẳng khác nào giếng cạn biết đi, đôi mắt trầm không thấy đáy khô khan chẳng hề thú vị.
Chỉ liếc mắt một cái, người này đã nhận ra Lâm Kinh Phác, hai vành tai không khỏi căng thẳng đỏ bừng lên, lại nhanh chóng thả lỏng xuống: "Thảo dân là kẻ ti tiện, sao dám làm phiền Nhị gia tự mình tới đây một chuyến?"
Lâm Kinh Phác mặt như phù dung, trên tóc mai còn dính không ít hạt mưa lấm tấm. Y để Tào Song mở trói cho Bùi Phàm, vững vàng ngồi xuống đối diện: "Bùi tiên sinh là chí sĩ, ta chẳng thể quen biết tiên sinh sớm hơn một chút, đúng là tiếc nuối."
Bùi Phàm cười khổ một hồi, cười thanh thanh lãnh lãnh lạnh cả lòng người, lại nói: "Thực chẳng dám giấu giếm, nhiều năm qua thảo dân vẫn thường bị ác mộng vây khốn, chuyện vui mừng duy nhất chỉ là thấy mình được Nhị gia triệu kiến vào trong Trường Minh điện, cùng cao giọng đàm luận tình hình chính trị đương thời, triển khai hoài bão. Bây giờ cũng coi như chu toàn tâm nguyện, chỉ tiếc là chẳng đúng thời điểm, Nhị gia cũng đã bỏ Ân theo Khải, không biết thảo dân còn sống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-ngoc/582628/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.