"Tay nghề không tệ."
...
Chưa đợi Quách Tái dâng bên, chén thuốc mỡ kia đã bị Ngụy Dịch bưng đi.
"Đau à?" Hắn trêu đùa hỏi.
Thân thể Lâm Kinh Phác mềm sụp xuống dưới, mặt mày ửng thêm mấy phần khí chất bệnh tật như là đang yếu thế trước hắn: "Đau lắm."
Ngụy Dịch quét mắt thấy bả vai xanh tím của y, ngón tay đánh vòng lấy một lần thuốc vào bông, thấm đẫm nước thuốc.
Lâm Kinh Phác đã chuẩn bị xong để đau đớn rồi.
"Sợ cái gì, trẫm cũng sẽ không làm ngươi đau." Ngụy Dịch không dây dưa dài dòng, chỉ bôi đều thuốc nước lên vết thương của y, đến bông thuốc cũng chưa từng dính qua da thịt.
Trên vai chỉ có một trận lạnh lẽo thoải mái.
Môi Lâm Kinh Phác cong lên nụ cười nhạt: "Tay nghề không tệ."
Ngụy Dịch đưa thuốc mỡ về cho Quách Tái, xua tay ra hiệu người sau lui ra.
Hắn nằm úp sấp xuống bên bả vai Lâm Kinh Phác rồi thổi khí khiến thuốc cao nhanh chóng khô đi, lại trông về vành tai gần như trong suốt của y rồi cười nhẹ: "Trẫm còn có tay nghề càng tốt hơn."
"Lần sau bộc lộ tài năng cho ta xem." Lâm Kinh Phác chẳng hề khách khí.
"Cũng được, hôm nay thân vận triều phục, cũng không thoải mái."
Ngụy Dịch không cam lòng kéo lại xiêm y cho Lâm Kinh Phác. Y không tiện nhúc nhích, cứ lười biếng để lộ bả vai ra, vừa đẹp đẽ vừa câu người.
Có bị đè cũng đáng đời.
Suy nghĩ hạ lưu quẩn quanh trong đầu Ngụy Dịch không xua đi được, lòng hắn lại chẳng hề đồng đều mà nhắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-ngoc/665960/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.