"Lâm Kinh Phác, Lâm Kinh Phác..."
...
Tuyết trung điểm giáng, tàn mai lưu hương.
Lúc này, Lâm Kinh Phác đã bị Ngụy Dịch nhìn thấu rồi.
Ngụy Dịch hận không nhìn y như thế sớm hơn một chút, hôm nay lĩnh hội được sắc đẹp như xuân ở nơi này mới phát giác người trong lòng đẹp đến nỗi ruột gan như đứt ra từng khúc.
Lâm Kinh Phác không mở nổi mắt, đôi mi ngậm nước mắt long lanh cũng không thấy rõ mặt Ngụy Dịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc ngổn ngang bên tai, người ấy gọi tên y, từng lần lại từng lần.
D.ục vọng nồng nặc che khuất toàn bộ tâm tình sâu thẳm. Mỗi tiếng Ngụy Dịch gọi đều thuần túy đến nỗi như chỉ đang khát cầu sự đáp lại càng thêm nhiệt liệt của Lâm Kinh Phác.
Lâm Kinh Phác quả thật cũng làm như vậy. Y dùng hết khả năng mà cào, mà rên nhẹ, mà nhíu mày, đến nụ cười cũng lung linh động lòng người, tự phụ và thanh lãnh giờ đây tan biến, giây phút này chỉ còn tận tình mà hưởng lạc.
Ngụy Dịch gần như muốn chết trên người y.
Thời khắc cuối cùng, hắn bóp lấy cổ tay Lâm Kinh Phác, cúi người ra sức, phóng túng bất chấp hậu quả.
Lâm Kinh Phác dần như sống lại. Ngụy Dịch mệt đến nằm nhoài trên người y, vuốt nhẹ mái tóc mượt mà ẩm ướt, dịu dàng hôn lấy hôn để.
"Lâm Kinh Phác, Lâm Kinh Phác..."
Ngụy Dịch nói ra được rồi, mới cam lòng nhắm mắt, khàn tiếng ghé vào bên tai y, như là cầu xin, cũng giống lời lấy lòng vô lý sau khi tận tình quá độ:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-ngoc/666169/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.