"Đây là số mệnh của ta, ta đã nhận lấy từ lâu rồi."
...
Biết hai ngày nay thủy sư của Ngô Cừ sẽ dừng lại tu sửa bên bến tàu sát núi Diên, Lâm Kinh Phác và Thẩm Huyền ngựa không ngừng vó đi suốt đêm về phía Đông, cuối cùng cũng đến một vùng núi Diên.
Để đi đường nhẹ nhàng, bọn họ không mang theo dù, lúc này dưới núi đã nổi cơn mưa nhỏ tí tách, áo khoác vàng kim của Lâm Kinh Phác dính nước, không chống đỡ được khí lạnh, trái lại còn khiến y run lên.
Thẩm Huyền buộc ngựa lại bên bờ, Lâm Kinh Phác đi bộ một mình về phía trước, muốn lên thuyền bái phỏng.
Thủ vệ bên con nước không nhận ra Lâm Kinh Phác, bèn ngăn bọn họ lại, trái lại trên thuyền có người trông thấy, liền vội vàng đi thông báo với đại nhân của bọn họ.
Lâm Kinh Phác thấy tình hình không gấp, bèn dính mưa một lát trên bờ.
Qua hồi lâu, Ngô Cừ khoác thêm một kiện áo lót ánh tím, nhanh chân đi từ trong ra boong thuyền, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Kinh Phác, nhiệt tình cười nói: "Ta còn tưởng là hồ yêu chạy từ trong núi này ra ngoài, dù xối mưa cũng có thể đẹp thành một bức họa say lòng người, ai ngờ là Nhị gia đến! Đã lâu không thấy, đúng là vô cùng nhớ nhung!"
Từ trước đến giờ, huynh đệ nhà họ Ngô vẫn không quen xưng "thần" trước mặt y.
Tổ tiên Tam Ngô vốn truyền nghề làm cướp biển, đến hơn hai trăm năm trước, tiền bối Ngô gia san phẳng cướp biển trên đảo, sau đó tiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-ngoc/666353/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.