Tiếng khóc của Sơ Nhất đột ngột dừng lại, ngạc nhiên há to miệng, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt.
Kiều An Sâm khó khăn đứng lên, vừa định ngồi dậy, Sơ Nhất vội vàng chạy tới đỡ anh, vừa rơi nước mắt vừa sợ hãi hỏi: "Kiều An Sâm, anh vẫn ổn chứ?"
"Ừ ..." Anh giữ vững tinh thần đáp lại, đầu đau như muốn nứt ra, anh ra hiệu cho Sơ Nhất lấy hộ anh cốc nước bên cạnh.
Sơ Nhất nhanh chóng đưa cho anh, nước sôi đã nguội rồi, Kiều An Sâm uống một hơi hết sạch, chất lỏng lạnh lẽo lướt qua cổ họng nóng rực chảy vào bụng, nóng hổi xen lẫn lạnh lẽo.
Anh cúi đầu cau mày, vài giây sau mới quen được.
"Anh sốt rồi ..." Sơ Nhất lo lắng nói.
"Em gọi như nào anh cũng không tỉnh lại, vì vậy em..."
Cô chưa kịp dứt lời, bên ngoài đường dường như có tiếng còi cấp cứu, một nốt cao, một nốt bằng, nhịp điệu quen thuộc, khiến lòng người bối rối.
Sơ Nhất bổ sung thêm một câu, sau đó sợ hãi nhìn anh.
"Vậy nên em... đã gọi xe cấp cứu."
Xe cấp cứu màu trắng dừng lại, nhân viên y tế nhanh chóng mang theo cáng cứu thương xuống xe, công tác sơ cứu đã chuẩn bị xong, vừa mở cửa, Kiều An Sâm đã nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ này.
Anh được Sơ Nhất đỡ, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt một chút thì không có chỗ nào bất ổn, nhân viên y tế đứng đầu tiến lên, nghi ngờ hỏi.
"Thưa anh, xin hỏi cơ thể anh có vấn đề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-to-vien-cua-toi/2292091/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.