Người xưa thường nói: "Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai." (1)
Quả là linh nghiệm, bệnh của ta chưa khỏi hẳn, thì quỳ thủy lại tới, bụng âm ỉ đau nhức, cả người mệt mỏi rã rời.
Bình thường ta rất khỏe mạnh, chỉ có cái tật xấu, đó là vào những ngày quỳ thủy thì bụng đau đến không làm nổi việc gì. Theo lẽ thường mà nói, ta làm nha hoàn bao năm, vốn dĩ bất kể ngày nào cũng phải làm việc. Nhưng mà công tử khoan dung, mỗi lần thấy sắc mặt ta không tốt, đều cố ý cho về phòng nghỉ ngơi sớm. Ban đầu, ta còn ngỡ rằng là trùng hợp. Về sau, trùng hợp quá nhiều lần, mới biết là chàng cố tình ưu ái.
Ta nằm ôm bụng trên giường, nghĩ vẩn nghĩ vơ, nghĩ đến chuyện này, đột nhiên cảm thấy có chút áy náy. Tuy rằng, sau này công tử có bệnh, thần trí hồ đồ, làm ra chuyện cầm thú với ta, còn muốn lợi dụng ta, nhưng ngẫm lại thì vẫn là ân nhân của ta, ân đức dày rộng, nay chàng hạ mình xuống nước, ăn nói nhỏ nhẹ, cũng chưa từng có cử chỉ gì quá trớn, ta lại ỷ vào thân phận mà sai phái chàng như thế, cũng có phần quá đáng.
Nói cho cùng, công tử có lẽ cũng không khống chế được chính mình, lại sợ mất thể diện, giấu bệnh không chịu chữa, bệnh mới càng lúc càng nặng như thế. Ta hà tất cứ phải chấp nhất với một người bệnh chứ?
Công tử vốn đã sớm mất mẹ, cha không thương, mẹ kế không ưa, bệnh tật quấn thân, sức khỏe yếu ớt, sau khi sống lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-tu-co-benh/585145/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.