Edit: TV
Đây lại là Hồng Môn Yến gì thế.
Hạ Du Nguyên hơi híp mắt, chuông cảnh báo trong lòng vang lên. Lỡ như cậu đi ăn cùng cô, phục vụ bưng đồ ăn lên rồi bỗng nhiên trong đồ ăn xuất hiện một con dao găm, sau đó tay trái cô giữ tay áo cậu, tay phải cầm dao găm đâm…
À, không phải, đây là Kinh Kha ám sát Tần Thủy Hoàng mà, kiến thức của cậu hơi sai rồi.
Nhưng dù cô là Hạng Vũ hay Kinh Kha thì có thể chắc chắn một điều rằng dứa mặt xụ này nhất định là chồn hôi đi chúc Tết gà. Mà cho dù cô thật sự chỉ đơn thuần muốn mời cậu ăn cơm thì sao? Cậu cũng không phải là người dễ dãi.
“Không đi.” Hạ Du Nguyên lạnh lùng liếc mắt nhìn cô.
Lý Quỳ Nhất có nghĩ đến chuyện cậu từ chối rồi, cô cụp mắt ngẫm nghĩ, sau đó lại nhìn thẳng vào mắt cậu, thành khẩn nói: “Mình biết cậu vẫn còn để bụng chuyện tối hôm đó. Thật ra, mình mời cậu ăn cơm là để xin lỗi cậu chuyện kia…”
Hạ Du Nguyên chưa nghe cô nói xong mà đầu đã ong ong.
Gì mà cô biết cậu còn để bụng chuyện tối hôm đó? Cô cho rằng cô là ai, con giun trong bụng cậu sao?
… Tuy rằng cậu thật sự vẫn còn để ý chuyện kia.
Cậu có thể để bụng, nhưng Lý Quỳ Nhất không thể biết cậu để bụng.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, mình không để bụng đâu.” Cậu dời mắt đi, không nhìn cô.
“Không để bụng sao lại từ chối.” Lý Quỳ Nhất khó hiểu: “Nếu cậu chấp nhận lời xin lỗi của mình,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-vien-nho-mai-tu-dao/1264423/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.