Tôi loạng choạng suýt té vì cú va chạm đó. Hai người đàn ông rơi thịch xuống đường. Có tiếng ai đó la lớn, rồi tiếng phụ nữ hét lên. Tôi chết điếng người, chôn chân tại chỗ, lòng rối bời, hốt hoảng.
Gideon chèn lên cổ Bertt đè xuống đất, rồi thụi liên hồi vào bên sườn. Anh đấm liên tục, lặng lẽ như cái máy. Sau mỗi cú đấm, Bertt rên lên, tìm cách thoát ra.
“Corss! Dio mio!”
Tôi bật khóc khi Arnoldo xuất hiện. Arnoldo lao tới kéo Gideon ra, nhưng rồi phải thụt lùi vì Bertt lăng qua một bên khiến cả hai người ôm nhau lộn vòng.
Ban nhạc của Bertt tách đám đông chạy tới, chuẩn bị lao vô thì nhận ra Bertt đang đánh nhau với ai. Chính là người bỏ tiền ra sản xuất nhạc cho họ.
“Kline, đồ ngốc!” Darrin, tay chơi trống, đưa hai tay ôm đầu. “Cậu đang làm cái quái gì vậy?”
Berrtt vùng thoát ra, lảo đảo đứng dậy, đẩy dí Gideon vô thành chiếc xe buýt. Gideon chập hai tay lại giáng mạnh lên lưng làm Bertt phải buông tay. Thừa thế, Gideon tung một cú đá rồi nhanh như chớp bồi tiếp cú đấm vào bụng. Bertt nhúm người, cánh tay đầy cơ bắp dồn vào nắm đấm, nhưng Gideon đã né rất nhanh và trả đũa bằng một cú đấm móc làm đầu berrtt bật ra sao.
Chúa ơi.
Gideon không phát ra bất cứ âm thanh nào, cả khi tấn công hay lúc bị Bertt đấm trúng cằm. Cơn giận dữ trong im lặng của anh thật đáng sợ. Tôi có thể thấy cơn phẫn nộ dâng trào trong anh qua đôi mắt, nhưng thật kỳ lạ anh vẫn tỏ ra vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/crossfire-cham-mo-soi-chieu-hoa-quyen/121429/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.