Sáng hôm sau.
…
- Em không muốn về Việt Nam, em muốn học tiếp, xin lỗi anh, anh về một mình đi.!
Sáng thức dậy, nghĩ đến việc phải về Việt Nam ngay hôm nay, cô không hề muốn một chút nào, dù cô nhớ mọi người đến đâu. Cô mới tạm tha thứ cho anh nhưng biết nhỡ đâu khi về nước, đối mặt với đứa bé trong bụng của Yun, cô lại không kìm chế được mà bỏ đi lần nữa. Giá mà Yun chưa từng xuất hiện xen ngang vào cuộc tình này của cô thì tốt biết mấy.
- Không được. Sao em không nghe anh – Anh tức giận nói – Học hành gì nữa, anh rút hết hồ sơ học bạ của em rồi còn đâu
- Em đi xin lại.
- Anh thách trường nào ở đây dám nhận em vào học đấy – Anh bực mình trừng mắt, không biết khi nào cô đã học được cái tính cách ương bướng, dám cãi lại anh như vậy, có phải cô đang dần chán ghét anh rồi không?
- Anh...- Cô cũng bực, định nói nhưng lại thôi
- Về đó có mọi người, em không thích hơn sao? – Anh hỏi
- Nhưng có cả Vương Thiên Anh – Cô hậm hực quát lên, kìm chế lắm mới ngăn được nước mắt rơi. Hạnh phúc đến đâu mà chỉ cần nghĩ đến cái tên đó là cô lại chán nản ngay được. Nó cứ như cái gai trong mắt vậy, muốn nhổ nó ra lắm nhưng khó khăn.
Nhìn thái độ bực tức của cô, anh khẽ nhíu mày, nhắc đến cái tên đó là anh cũng không vui gì. Không nói thêm gì, anh đứng dậy, đi về hướng cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cu-lanh-lung-di-roi-anh-se-mat-em/2087507/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.