Khi Ngô Thế Huân đến được cái sân bay mà Ngô Diệc Phàm tra ra được, trên tin nhắn chỉ rõ Lộc Hàm đã đặt vé bay lúc 3h chiều, đến thành phố A mà lúc này máy bay còn chưa cất cánh.
Trong phòng chờ, Ngô Thế Huân cơ hồ như vừa mới bước vào, đã tìm được bóng lưng nhỏ của người kia đứng cách mình không xa. Đè xuống nỗi lo lắng nóng nảy trong lòng, sải bước lớn đi qua.
Ánh sáng trước người bị chặn lại, bỗng nhiên mọi thứ đều trở nên tối dần.
Lộc Hàm sao có thể không biết, là ai đang đứng chặn trước mặt mình đây.
Chỉ là cậu không bằng lòng ngẩng đầu lên mà thôi.
Chỉ là không thể ngờ rằng, anh lại đến nhanh như thế.
Hành lý trên tay bị đoạt lấy, cổ tay bị nắm chặt, một cỗ lực lớn kéo cậu từ trên chỗ ngồi đứng dậy, đầu cũng không ngoảnh lại mà tiếp tục kéo cậu đi về hướng cửa ra.
Những người xung quanh hoài nghi nhìn theo dáng vẻ hai người. Ngô Thế Huân đầy vẻ giận dữ còn Lộc Hàm lại trầm mặc, nhưng sau dần cũng bị dọa sợ bởi không khí căng thẳng kia mà không dám nhìn thêm.
Lộc Hàm dường như có ý muốn giãy dụa, nhưng cũng không dám có động tác mạnh, sợ dẫn đến những ánh mắt tò mò. Sự giãy dụa nho nhỏ của cậu, lại đổi lấy Ngô Thế Huân càng cố gắng dùng sức nắm.
Rất đau.
Trong lòng lại càng đau hơn.
Dường như chỉ trong mười mấy phút, Lộc Hàm liền bị Ngô Thế Huân đưa lên xe lái vùn vụt về nhà.
Trên đoạn đường đi cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cu-ngo-la-khong-yeu-em/192428/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.