Trong phòng KTV ánh đèn rất tối, Lộc Hàm ngồi ở trên sô pha dựa vào tường, cách biệt với đám bạn đang giành mic hát ở đằng kia một đoạn, còn về Nghiêm Tử Minh, cậu cố ý ngồi cách xa cậu ta ra là bởi vì…
Khi cậu bị gọi đến phòng làm việc giúp sắp xếp đồ đạc, cậu ta đột nhiên lại hỏi một câu hỏi kỳ lạ:
“Lộc Hàm, cậu thấy tôi là người thế nào?”
Trả lời thế nào đây, rõ ràng đi cả hội với nhau mới gặp qua đôi lần! Lại còn một lần hại cậu bị Ngô Thế Huân…
Cười cười ngại ngùng, đùa đùa nói cậu ta là người có trách nhiệm, vội vàng thu dọn tài liệu lộn xộn trên bàn, Lộc Hàm chỉ hy vọng thu dọn thật nhanh để còn được đi ra, cùng cậu ta đơn độc một chỗ, vẫn luôn thấy không thoải mái…
“Lộc Hàm, uống chút cocktail đi, quán này cocktail của rất đặc sắc.”
Lộc Hàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nghiêm Tử Minh đang bê một ly cocktail đi qua, trên mặt nở nụ cười ấm áp.
Dám uống không? Không dám đâu! Từ lần bị Ngô Thế Huân hạ thuốc xong, Lộc Hàm chỉ cần nhìn thấy ly rượu chân dài là sợ.
“Không cần đâu…tôi không uống rượu!”
“Cocktail thôi mà, độ cồn không cao đâu, thử đi!”
“Tôi…xin lỗi, có điện thoại, tôi ra ngoài nghe một chút.”
Lộc Hàm thời khắc này thật muốn quỳ lạy chiếc điện thoại của mình luôn, đang đúng lúc bản thân không dám từ chối thì điện thoại kêu, thật đúng lúc. Nhìn trên màn hình hiển thị tên Ngô Thế Huân, trong lòng tự nhiên lại thấy an tâm.
“Alo!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cu-ngo-la-khong-yeu-em/1948226/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.