Ngô Thế Huân từ bên ngoài bưng lên một bát cháo trắng, nhẹ nhàng đặt lên cái bàn bên cạnh giường.
“Có thể ngồi dậy không?”
Lộc Hàm vẫn trầm mặc như thế, gối đầu lên gối.
“Em vẫn chưa nghĩ ra?”
Từ từ, Lộc Hàm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vẫn là bộ dạng đáng thương như trước. Dáng vẻ cậu như thế, không phải cậu cho rằng cậu nên như thế, mà là lúc đối diện với Ngô Thế Huân, đối diện với mọi hành động của Ngô Thế Huân, đã làm cậu thay đổi.
Lộc Hàm giống như chú mèo nhỏ vừa bị chủ nhân bế đi xa khỏi mẹ, yếu ớt đáng thương. Trong lòng Ngô Thế Huân tràn ngập tư vị muốn được bảo vệ cậu muốn cho cái tên nhóc đáng yêu kia có thể tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh.
Sao lại không thể chứ, người này vẫn cứ luôn làm anh cảm thấy thoả mãn, chi bằng giống như lời chị anh nói, thử nghiệm một chút cảm giác được em ấy dựa dẫm, được em ấy yêu xem thế nào, muốn được cảm nhận thấy em ấy chủ động dâng lên. Cảm giác muốn đi chinh phục, chắc cũng lẽ chỉ có thế này.
Trong mắt Ngô Thế Huân lại có thêm vài phần dịu dàng, anh ngồi xuống cạnh giường, từ sau lưng Lộc Hàm đỡ cậu từ từ ngồi dậy, nửa nằm nửa ngồi trên giường, Ngô Thế Huân ngồi dựa vào thành giường để Lộc Hàm ngồi dựa vào người mình. Nhìn lông mày Lộc Hàm vẫn cau lại cuối cùng cũng dãn ra, Ngô Thế Huân mới thở phào.
“Thế này đã được chưa?”
Lộc Hàm mắt vẫn luôn cụp xuống, lúc này lại là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cu-ngo-la-khong-yeu-em/1948245/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.