Chương 100: Thăm dò lẫn nhau
Sau khi đưa hộp cứu thương cho Huống Kim Hâm rồi đóng cửa lại, trong phòng cuối cùng cũng chỉ còn hai người Từ Vọng và Ngô Sênh.
Cửa sổ đóng chặt khiến không khí chẳng được lưu thông, ngưng tụ lại trong căn phòng tiêu chuẩn chật hẹp, thành ra không gian vốn đã yên tĩnh nay lại càng trở nên im lìm.
Yên tĩnh còn đỡ, chứ im lìm thì lại khiến người ta khó lòng chịu đựng nổi.
Trước khi sự gượng gạo đạt tới đỉnh điểm, Từ Vọng đang đối diện với cánh cửa đã xoay người lại, vỗ vào chiếc balo mà Ngô Sênh vừa bỏ xuống, cố tỏ ra tự nhiên mà buông lời trêu chọc: "Còn ôm mãi thế không mệt à."
Nói xong, cậu vòng qua người đối phương, bước tới bên bàn, đặt balo của mình xuống rồi mở ra bắt đầu lục lọi tìm kiếm.
Ngô Sênh ôm balo đứng nguyên tại huyền quan thêm một lúc, nhìn dáng vẻ bận bịu của Từ Vọng, trong mắt ánh lên chút cảm xúc mập mờ không rõ.
"Trì Ánh Tuyết chắc không sao đâu nhỉ?" Đợi mãi mà chẳng nhận được lời hồi đáp, Từ Vọng chỉ có thể đâm lao theo lao, tiếp tục độc thoại một mình.
Nếu như Ngô Sênh mà còn không lên tiếng thì cậu thật sự chẳng biết phải làm gì thêm nữa.
May sao, cuối cùng bên kia cũng chịu mở miệng rồi.
"Vẫn còn đi được, chắc là không bị thương đến gân cốt gì đâu," Ngô Sênh vừa nói vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cu-nua-dem/1696161/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.