Động tĩnh của Triệu Nguyên Triệt trốn được con mắt của Kinh thành, nhưng lại không trốn khỏi Tín Sơn.
Thái hậu biết nhi tử bí mật hồi Kinh, tâm tình rất phức tạp.
''Nhìn xem, diễn tuồng trước mặt ai gia, ở bên cạnh hoàng huynh của nó thì bán mạng đi theo làm tùy tùng'' Thái hậu cười lạnh.
Thái độ của Hoàng thượng đối với Trần gia khiến người ta thất vọng đau khổ, lòng Thái hậu cũng dần nguội lạnh.
Quả nhiên, vẫn là lúc sống nương tựa lẫn nhau thì quan hệ khăng khít hơn.
Đã nhiều năm như vậy, lòng người khó dò, đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Trông lịch sử không ít mẹ con thân sinh vì quyền thế còn có thể trở mặt thành thù, huống chi là dưỡng mẫu tử.
Suy nghĩ nghĩ của bà quá đơn giản, có lẽ...Trinh Thuyên nói đúng.
''Mẫu hậu đừng quá nhạy cảm, Lục Vương gia tính tình thành thật, người nên vui mới phải'' Hoàng hậu nhẹ nhàng giúp Thái hậu bóp chân.
''Chỉ là chuyện đậu mùa của Diệp quý nhân trong cung...''
Thái hậu hừ lạnh, nhắm mắt lại lần chuỗi hạt.
''Không cần phải để ý đến, để tự bọn họ xử lý đi, chúng ta coi như không biết''
''Diệp quý nhân bất quá chỉ có đôi mắt đẹp, Hoàng đế cũng chưa hẳn là thật sự thương tiếc cô ta, cứ cho là con nhúng tay cứu sống, Hoàng thế cũng sẽ không cảm kích gì con đâu, có lẽ sẽ còn trách con xen vào chuyện của người khác''
''Huống chi'' bà cười lạnh: ''Nữ nhân bị đậu mùa, sống sót cũng thành một mặt đầy sẹo, không đáng''
''Dạ'' Hoàng hậu nhẹ nhàng đáp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cua-cung-hoan/2578767/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.