"Ừ, tôi biết rồi."
Cảnh Phong cúp điện thoại, dựa vào cửa sổ, hắn nheo mắt ngắm nhìn từng dải đèn vàng mơ hồ xa xa từ những tòa nhà.
Hắn đã biết.
Ngoại tình? Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không hư vô, không bao giờ có chuyện ngoại tình.
Lời nguyền bảy năm? Hắn từng nghĩ trăm phương ngàn kế để vun vén tình cảm đôi bên, lý do này cũng không thể xảy ra.
Hắn hao tổn bao nhiêu tâm tư nhiều năm như vậy, chỉ để che chở và bảo vệ một người, ấy vậy mà chỉ cần một lần sơ suất, bị tên hậu bối tâm cơ nào đó nhảy vào thừa nước đục thả câu, lợi dụng sự chính trực và tính cách luôn chịu trách nhiệm của Trình Trừng Chi khiến hai người chia tay.
Hừm, mày nghĩ rằng tao sẽ lồng lộn điên cuồng, hiểu lầm càng thêm chồng chất, anh tổn thương em, em tổn tương anh, cuối cùng sẽ chẳng có kết thúc gương vỡ lại lành nào cả?
Hạ đẳng! Ấu trĩ! Đáng thương!
Mày cho rằng có thể bằng vận may mà chia cắt tình cảm giữa tao và Trình Trừng Chi sao? Ầy, loại súc vật bé nhỏ như mày cũng dám "ngược tâm" tiểu Nước Chanh Nhi nhà tao?
Chắc mày chẳng ngờ tao và người yêu tao ngọt ngào ân ái mọi lúc mọi nơi, cả ngày "làm" không biết mệt.
Để xem ai còn dám ngược tiểu Nước Chanh Nhi của tao!
***
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Cảnh Phong ghìm lại vẻ mặt trào phúng, thay vào đó là sự ôn nhu sủng nịch từ trong xương tự động toát ra. Hắn nhẹ nhàng đến gần cửa hành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cua-lai-chong-cu/2367959/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.