Ôn Thụy Tuyết thật cẩn thận đẩy cửa ra, thăm dò hỏi: "Anh?"
Ôn Linh không ngẩng đầu lên, tập trung nhìn máy tính bảng viết viết vẽ vẽ. Cô tiến lại gần hơn, thả người xuống quầy, tay đan vào nhau, hỏi với vẻ tinh quái: "Anh có quen vị đại ca ngoài kia không?"
Ôn Linh cứng ngắc viết lên một chữ "Không", ngoài ra không có một chữ thừa nào càng cho thấy cơn giận âm ỉ của cậu.
"Nhưng anh ta nói hai người là bạn mà." Cô tiếp tục, "Có phải là cãi nhau không?"
Ôn Linh viết: Không có cãi nhau.
"Anh vừa mới bảo không quen biết gì cơ mà?" Ôn Thụy Tuyết ranh mãnh nheo mắt lại giống như con cáo nhỏ, "Anh đi gặp người ta đi, người ta là học sinh của anh đó."
Đáp lại là dòng chữ "Không phải học sinh" hiện trên máy tính bảng.
Không chịu thua, cô móc ra một tờ tiền một trăm tệ nhàu nhĩ từ túi, vẫy trước mặt cậu: "Anh ấy đã nộp học phí rồi. Thế thì anh ấy là học sinh của anh!"
Khuôn mặt của Ôn Linh hiện rõ sự không vui, cậu định giật tờ tiền nhưng Ôn Thụy Tuyết nhanh chóng lùi lại hai bước: "Thầy Ôn, không được giở tính trẻ con ra đâu nha."
Cô nhanh chân chạy ra ngoài, đối diện với ánh mắt mong chờ của Kha Diệc Từ: "Anh đến để xin lỗi anh trai tôi à?"
"...Hả?" Kha Diệc Từ ngơ ngác trước câu hỏi bất ngờ.
"Trông anh tôi rất tức giận, là anh chọc giận? " Ôn Thụy Tuyết hỏi tiếp.
"Chuyện có hơi phức tạp." Kha Diệc Từ nghiêm túc lạ thường nhìn Ôn Thụy Tuyết trả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cu-cuc-cu-thien-luong-vinh-dong-co/1790997/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.