Kha Diệc Từ mở gói, đặt hai miếng bánh chocolate núi lửa vào khay nhựa và đưa cho Ôn Linh một chiếc nĩa. Anh kéo ghế ngồi xuống múc một miếng chocolate bỏ vào miệng.
Bên ngoài bức tường kính là dòng xe cộ tấp nập không ngừng, ánh đèn đường chiếu sáng con phố đông đúc. Đôi mắt của Ôn Linh trong veo, cậu im lặng cắn một miếng chocolate, trong đầu hồi tưởng lại khoảng thời gian ở bên Sở Triết Tùng. Dường như cũng có những khoảnh khắc vui vẻ nhỏ nhặt nhưng so ra thì sự tức giận, đắng cay, khó xử và tự ti nhiều hơn hết, những niềm vui không đáng kể kia như những giọt sương giữa hạt cát, không thể chịu nổi ánh nắng, tan biến chỉ trong chốc lát.
"Này bạn nhỏ." Kha Diệc Từ nói, "Có chuyện gì đừng giữ trong lòng, nói với tôi đi. Mặc dù tôi không giỏi an ủi người khác, nhưng nói ra cậu sẽ thấy thoải mái hơn."
Ôn Linh mở ba lô, lấy ra chiếc máy tính bảng, mở khung trò chuyện với Sở Triết Tùng trên WeChat rồi đưa cho Kha Diệc Từ, ý bảo anh tự đọc.
Kha Diệc Từ lật lại từ đầu cuộc trò chuyện. Hai người không nhắn tin với nhau nhiều như anh tưởng. Phần lớn là Sở Triết Tùng rủ Ôn Linh ra ngoài chơi, còn Ôn Linh viện đủ lý do để từ chối, sau đó cuộc trò chuyện biến thành những lời công kích và những lần vô cớ gây chuyện. Ôn Linh tính cách ôn hòa, thích yên tĩnh, không đi quán net, không đi bar, cuộc sống chỉ xoay quanh trường học và nhà. Sở Triết Tùng thì ngược lại, hắn ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cu-cuc-cu-thien-luong-vinh-dong-co/1791021/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.