Ôn Linh bưng chậu hoa bước vào nhà, Ôn Thụy Tuyết giúp một tay để đặt chậu hoa lên ban công. Bà nội nhìn chậu hoa của đứa cháu nhỏ, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Cháu chăm hoa này thật là..." Bà nhìn đôi mắt sáng ngời của Ôn Linh, vội nuốt lại hai chữ "héo úa", thay vào đó bằng một từ ngữ ôn hòa hơn, "Cũng thật là khiêm tốn, lá ra lá, cành ra cành."
Ôn Thụy Tuyết không lưu tình chút nào mà trêu chọc: "Anh con quý chậu hoa này lắm đó, mỗi ngày tưới nước ba lần, phân bón thì dùng tận năm loại cơ."
Ôn Linh trừng mắt nhìn Ôn Thụy Tuyết, phóng ánh nhìn sắc lẹm như muốn giết người.
Bà nội thấp bé không với tới đầu Ôn Linh, bà đành đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cháu trai: "Không sao, bà sẽ giúp cháu chăm sóc. Ba tháng nữa đảm bảo hoa sẽ nở."
Ôn Thụy Tuyết cười hí hửng: "Anh à, sao anh không di truyền được chút năng khiếu trồng hoa của nhà họ Ôn nhỉ? Ba mình trồng hoa cây cảnh cũng giỏi lắm mà."
Ôn Linh đảo mắt một cái, kéo em gái vào phòng sách, lấy từ túi ra một tờ rơi, đưa cho Ôn Thuỵ Tuyết: "Xem."
"Cái gì đây?" Ôn Thuỵ Tuyết nhận tờ rơi, "Ồ, đây không phải là tờ rơi Ngày Nhận Nuôi sao? Anh lại muốn đi chơi à?"
Ôn Linh ra hiệu: [Anh đứng bên kia đường đối diện cửa hàng, thấy người phát tờ rơi lần trước nên hỏi xin được một tờ. Em có biết phải đăng ký số điện thoại để nhận nuôi không?]
"Biết chứ." Ôn Thuỵ Tuyết đáp, "Em còn đưa số của em,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cu-cuc-cu-thien-luong-vinh-dong-co/1791034/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.