Đứng giữa đường mà nói chuyện thì không thích hợp lắm, Tào Lập Huy không tình nguyện mời một nhóm người vào nhà mình, bao gồm cả người có thù hận nhiều năm với hắn – Chu Tú Thuần.
Nội thất của ngôi nhà không được như vẻ ngoài hào nhoáng, phòng khách trống trải, tường vàng ố, đồ đạc cũ nát, sofa cũ kỹ và một chiếc TV bụi bặm cùng với nhiều món đồ nội thất không đồng nhất.
Chu Tú Thuần châm chọc: "Chỗ này với đống rác không tìm được điểm khác nhau luôn ấy."
"Còn tốt hơn cái chòi mục nát của bà." Tào Lập Huy không chịu thua mà phản bác lại.
Kha Diệc Từ để Ôn Linh ngồi trên sofa, còn mình tìm một cái ghế gỗ để ngồi. Ôn Thụy Tuyết theo dõi từng động thái của Chu Tú Thuần, cô nở một nụ cười kỳ lạ: "Bà thấp hơn tôi tưởng."
Chu Tú Thuần liếc nhìn Ôn Thụy Tuyết, co vai lại ngồi ở đầu sofa còn lại. Ả hiểu Ôn Thụy Tuyết đến đây chỉ để xem mình gặp rắc rối, nhưng ả không đủ tự tin để đụng độ với Ôn Thụy Tuyết.
"Người bình thường gặp chuyện như thế này chắc chắn không đến, bà thì tốt rồi, tự nguyện đến để xấu mặt." Tào Lập Huy chế giễu, "Sao hả, định lên TV để tìm vợ cho con trai à?"
"Ông mua con trai thì không thấy xấu hổ ư?" Chu Tú Thuần nói.
Kha Diệc Từ luôn chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của Ôn Linh, còn Ôn Linh thì mặt mũi lạnh lẽo cậu đờ đẫn nhìn Tào Lập Huy và Chu Tú Thuần cãi vã mãi không dứt.
Nhận tin đến nơi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cu-cuc-cu-thien-luong-vinh-dong-co/1791064/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.