Kha Diệc Từ lại mất ngủ.
Bầu trời lúc 3 giờ sáng đen kịt, đêm lạnh như nước đông, Kha Diệc Từ nằm thẳng trên giường khổ sở kéo chăn đắp lên đầu. Ôn Linh thăm dò hôn anh một cái nhưng cuộc trò chuyện giữa hai người không đi sâu vào ý nghĩa của nụ hôn đó, Kha Diệc Từ không dám nhắc đến, còn Ôn Linh cố tình không tỏ thái độ, sự gần gũi thoáng qua như một ngôi sao băng lướt qua bầu trời kia khiến Kha Diệc Từ thậm chí còn nghi ngờ Ôn Linh căn bản không có hôn anh.
Mọi thứ chỉ là ảo giác do tương tư thành tật của anh mà thôi.
Ôn Linh thức dậy đi vệ sinh rồi đi ra, nương nhờ ánh sáng yếu ớt của ánh trăng thấy Kha Diệc Từ đang lật qua lật lại. Cậu đi đến bên giường Kha Diệc Từ, vỗ nhẹ lên chăn của anh.
Kha Diệc Từ mở chăn lộ ra cái đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Ôn Linh.
"Anh, không ngủ?" Ôn Linh hỏi.
"Không ngủ được." Kha Diệc Từ đáp.
Ôn Linh nghĩ một lát, hỏi: "Sợ tối?"
"..." Kha Diệc Từ hoài nghi hình tượng sáng chói của mình trong lòng Ôn Linh, anh nói: "Anh thường xuyên mất ngủ, em đi ngủ đi, không cần để ý đến anh."
Tính cách của Ôn Linh không cho phép cậu bỏ qua việc Kha Diệc Từ ngủ một mình, cậu mở một chai nước khoáng đổ đầy hai cốc giấy, đưa cho Kha Diệc Từ một cốc: "Cạn, ly."
Kha Diệc Từ bị cách suy nghĩ của Ôn Linh chọc cười, anh nửa ngồi dậ dựa vào đầu giường, nhận cốc giấy và hỏi: "Có chuyện gì đáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cu-cuc-cu-thien-luong-vinh-dong-co/1791066/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.