Ngày hôm sau Vân Trạch ra khỏi vương phủ một mình.
Lúc này đây Vương Hi Hách đang rầu rĩ ngắm hoa trong vườn, người khác ngắm hoa là thưởng thức, còn y ngắm hoa là hái tất cả cánh hoa ném xuống đất.
Rõ ràng là Vương Hi Hách đang rất khó chịu.
Từ khi Chung Thiệu đến phủ Phụ quốc công bái phỏng, sau đó cứ năm lần bảy lượt tới tìm lão gia tử.
Ban đầu Phụ quốc công cảm thấy Chung Thiệu rất phiền, nhưng một thời gian dài ông thấy đứa nhỏ này rất có hiếu, vậy mà bằng lòng nghe lão gia tử nói cả buổi trưa.
Ý của túy ông không phải rượu*, mục đích của Chung Thiệu chẳng phải là vì Phụ quốc công.
(* nghĩa là có dụng ý khác)
Vương Hi Hách biết Chung Thiệu muốn gì, cứ để Chung Thiệu mơ mộng xuân thu đi. Dù sao Vương Hi Hách sẽ không thích bất cứ tên đàn ông nào.
Chung Thiệu lẻn đến hoa viên đang muốn tìm Vương công tử của cậu ta, bất ngờ sau gáy bị người ta kéo lại. Chung Thiệu cao lớn bị kéo cho lảo đảo, quay đầu nhìn lại thì ra là Vân Trạch: “Ngươi đấy à? Sao ngươi lại ở đây?”
“Đây là nhà ngoại của ta, đương nhiên ta có thể tùy tiện ra vào rồi.” Vừa nãy Vân Trạch đứng ở xa đã cảm thấy người này rất giống con khổng tước hoa gặp được ngày đó, đến gần hóa ra là đúng thật, “Từ hôm đó đến giờ vẫn khỏe chứ, Thụy quận vương.”
Mỗi cọng lông trên người Chung Thiệu như muốn nổ tung: “Ngươi gọi ta là gì?”
Mặt mày Vân Trạch vương ý cười: “Thụy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-be-nho-an-no-chua/376083/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.