"Em ăn chậm một chút, không ai giành với em." Long Tịch Bác buồn cười nhìn Long Tịch Bảo ăn như sói đói, thay cô lau vết kem trên miệng.
“Không phải anh muốn dùng cái loại ngôn ngữ cho ăn mày đồ ăn nói chuyện với em đấy chứ ghét." Long Tịch Bảo liếc Long Tịch Bác cùng Long Tịch Hiên một cái, kháng nghị.
"Ha ha em đừng đánh giá thấp thực lực của mình như vậy em so với ăn mày, chỉ có hơn chớ không kém" Long Tịch Bác ác liệt nói.
"Điều này cũng không thể trách em được! Đã 6 ngày chỉ ăn cháo trắng, một chút đồ ăn vặt cũng không có, hại côn trùng trong bụng đói bụng, khó khăn lắm mới được ra ngoài, còn chưa ăn đủ đâu! Các anh thật là độc ác biết rõ người ta không ăn quà vặt sẽ chết, còn đối với em như vậy "
Long Tịch Bảo nói nhỏ nhỏ, vừa nói còn không quên nhét hai cái kem vào miệng, bộ dáng kia đáng yêu vô cùng.
"Nếu không hung ác thì sao quản em nổi, xem em lần sau còn dám hay không." Long Tịch Bác nhìn cô, khẽ cười.
"Ông cụ non, thật dài dòng" Long Tịch Bảo bĩu môi, nhỏ giọng trở lại.
"Em nói cái gì?! Ai là ông cụ non?!" Long Tịch Bác đưa tay véo thịt trên má cô mặt cười nhưng trong lòng không cười mà hỏi.
"A! đau"
Long Tịch Bác buông tay ra, cười híp mắt nói: "Nói chuyện với anh phải cẩn thận một chút, có biết hay không, em cũng biết đấy, phản ứng của con người anh rất mau lẹ, vừa nghe đến lời mình không thích nghe, tay của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-be-nho-cua-tong-giam-doc-hai-mat/2637701/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.