"A… đau quá", bị xỏ xuyên đau đớn, khiến trong đôi mắt to của Long Tịch Bảo trào ra từng chuỗi nước mắt… Mặc dù cô đã không còn là xử nữ… nhưng… vẫn không thể chịu được vật ‘khổng lồ’ của anh…
"Đau quá, đừng… đừng mà", người nào đó khóc thét lên.
Đôi mắt như chim ưng của Long Tịch Hiên lạnh lùng nhìn Long Tịch Bảo, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời cầu xin của cô, ngược lại đẩy hai chân của cô ra rộng hơn, nhẫn tâm chạy nước rút ra vào ‘vườn hoa thần bí’ chặt trất của cô, in xuống người cô càng nhiều ấn ký thuộc về anh.
Bên trong phòng trừ tiếng kêu khóc của Long Tịch Bảo cùng tiếng thở gấp trầm thấp khiêu gợi của Long Tịch Hiên, thì chỉ có âm thanh từng đợt va chạm vang vọng.
Long Tịch Bảo vô lực khóc khẽ, mặc anh ở trên người cô tạo ra từng đợt từng đợt đau đớn không ngừng tăng lên, trước mắt dâng lên một mảnh sương mù màu hồng mờ mịt. Không biết qua bao lâu, Long Tịch Hiên mới phát hiện thiên hạ phía dưới đã không còn tiếng động, thân thể mảnh mai xụi lơ vô lực, dường như đã bất tỉnh rồi…
Rút ra vật nam tính đang chôn trong nơi riêng tư của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn loang lổ vết nước mắt của cô, thân thể mềm mại phiếm hồng không hề phòng bị nằm ngang ở trước mặt, anh hơi đau lòng, Bảo Bảo, em vì cái gì phải quật cường như vậy…
Lật người khỏi người cô, bàn tay đẩy mái tóc dài ướt mồ hôi của cô ra hai bên, bàn tay to nhẹ nhàng xoa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-be-nho-cua-tong-giam-doc-hai-mat/2637792/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.