“Mẹ, con vẫn có chút không hiểu, con….”
“Chuyện không hiểu sau nay tự con sẽ từ từ tìm hiểu, mẹ chỉ có thể nói đến đây. Về phần có thể khiến nhà họ Diệp đi được bao xa, đó là chuyện của con và Ân Tuấn, hôm nay nói ra gánh nặng này, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Mặc dù không biết mẹ có thể sống được bao lâu, nhưng sau này mẹ chính là một bà lão, mẹ sẽ tập trung chăm sóc Nghê Nghê và Diệp Tranh, giữ gìn tuổi thọ là được rồi.”
Bà cụ cười tinh nghịch.
Thẩm Hạ Lan biết bà cụ không muốn nói.
Mặc dù thời gian tiếp xúc với lão phu nhân không dài, nhưng cô biết, trong lòng bà cụ hiểu rất rõ.
Vẫn luôn cho là bà cụ không thích Thẩm Minh Triết, cũng không nhận Thẩm Minh Triết, vì vậy từ khi bọn họ xuất hiện ở Hải Thành, đến lúc Thẩm Minh Triết bị mất tích, bà cụ Diệp vẫn không thể hiện ra sự lo lắng và coi trọng mà một bà nội nên có, thậm chí còn không nhắc gì đến Thẩm Minh Triết.
Thẩm Hạ Lan đã từng oán giận, và cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng bây giờ xem ra, bà cụ Diệp không phải là không xem trọng mà là quá xem trọng.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng phức tạp, không biết nên nói gì mới tốt.
Cô đè thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ biết tất cả mọi chuyện, tại sao mẹ vẫn để mặc thím Trương làm những chuyện như vậy với con và Ân Tuấn, đặc biệt là Minh Triết?”
“Đó là vì Ám Dạ không yên bình.”
Đôi mắt bà cụ Diệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-co-chieu/2666365/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.