Thẩm Hạ Lan còn định gọi Diệp Minh Triết, nhưng nghe thấy Diệp Tranh nói: “Mẹ, chân con có hơi đau, mẹ có thể dìu con vào nghỉ không?”
Đôi mắt to to đáng thương của Diệp Tranh khiến Thẩm Hạ Lan làm sao mà từ chối?
Biết rõ là cậu bé muốn giải vây cho Diệp Minh Triết, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn ngồi xổm xuống bế cậu bé lên.
Thể trọng của Diệp Tranh nhẹ đi không ít.
“Tranh à, con gầy rồi, có phải theo Trương Linh không có ăn no không?”
Mi tâm Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu.
Diệp Tranh vội vàng nói: “Không có, sư phụ đối với con tốt lắm.
”
“Con toàn nói tốt cho bà ta.
”
Thẩm Hạ Lan lải lải nhải nhải mà bế Diệp Tranh đi vào.
Diệp Minh Triết nhìn thấy bọn họ đi vào rồi thì mới thở phào một hơi.
Hai tổ viên còn lại cũng xêm xêm tuổi với Diệp Minh Triết, lớn hơn một tí xíu, cũng chỉ sáu bảy tuổi thôi, bình thường ở quân khu nhìn thấy Diệp Minh Triết toàn xị mặt, tưởng cậu bé trời không sợ đất không sợ chứ, không ngờ vẫn có khắc tinh.
“Cục cưng tổ trưởng?”
Có người không sợ chết mà gọi một tiếng, lập tức thu hút ánh mắt như dao găm của Diệp Minh Triết.
“Cậu ngứa da đúng không?”.
Cập nhật truyện nhanh tại ~ Tг Цмtгuуen.
m e ~
“Không không không, hệ thống an toàn của chúng ta thật sự bị công kích rồi.
”
Đối phương vội vàng mở miệng.
Diệp Minh Triết nhíu chặt mày.
Cậu bé mới vừa trải qua sự xung kích bắn tỉa vật sống đầu tiên trong đời, đúng lúc cảm xúc đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-co-chieu/2667554/chuong-1343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.