Hơn một năm nay, có quá nhiều chuyện xảy ra làm cho Thẩm Hạ Lan không dám xem thường, lại không dám bởi vì sự ích kỷ của bản thân cùng với thứ được gọi là lương thiện làm liên lụy tới bọn nhỏ, cho nên cô hết sức cẩn thận.
“Điều tra xem là ai đột nhập vào trong nhà Lam Thần, xung quanh đều là người của chúng ta, làm sao lại có người khác trà trộn vào, thiếu chút nữa còn có thể đâm chết người thành công?”
Sự lạnh lùng của Thẩm Hạ Lan làm Phi có chút thấp thỏm.
“Tôi đã điều tra rồi, đối phương không đi vào từ chỗ của chúng tôi, mà là đi vào từ căn nhà kế bên nhà đội trưởng Lam.
Ban đầu, giáo sư Phương làm thí nghiệm ở đây, vì để cho tiện nên sân sau được mở cửa.
Chúng tôi không biết chuyện này, sau khi xảy ra chuyện thì chúng tôi mới đi hỏi đội trưởng Lam rồi mới biết được, vì cửa sau bị che cho nên chúng tôi nhất thời sơ sót.”
Nghe thấy Phi nói như vậy, lông mày của Thẩm Hạ Lan cau chặt lại.
“Một chuyện bí mật như thế, làm sao có người biết được chứ, kế bên nhà Lam Thần là ai?”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan càng thêm lạnh lùng.
Phi cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra ở trên đầu.
Bắt đầu từ khi nào mà mợ chủ lại khiến cho người ta phải sợ hãi giống như Diệp tổng vậy chứ?
Phi vươn tay lau mồ hôi ở trên mặt, thấp giọng nói: “Mợ chủ, tôi đã điều tra rồi, kế bên là nhà của nhà họ Triển, nói là hơn một tháng trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-co-chieu/2668211/chuong-1819.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.