“Đúng vậy, cô ấy đã ba mươi tuổi rồi, nếu như còn không đi, đời này thật sự xong rồi.
Rời khỏi nơi này, rời khỏi tôi, cô ấy mới có thiên địa rộng lớn hơn, một cuộc sống tốt đẹp hơn, tôi đã làm trễ nải mười hai năm của cô ấy, cũng không thể làm chậm trễ một đời của cô ấy.”
Hàn Hi Thần nói xong rồi lại hít một hơi khói, cũng không biết là bởi vì hút quá gấp hay là sao đó, thế mà lại ho kịch liệt.
Cuối cùng, Diệp Ân Tuấn vẫn có chút không nỡ, bước qua vỗ vỗ sau lưng anh ta, Hàn Hi Thần thừa cơ dựa vào đùi của anh mà nằm xuống.
“Nè, đừng có quá đáng nha.”
Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lại cùng một chỗ.
Cái người đàn ông này không nói đạo lý quá rồi nhỉ?
Bọn họ có thân thuộc như vậy à?
Hàn Hi Thần lại không quan tâm, khoát khoát tay: “Chỉ mượn dựa một chút mà thôi, cậu nhỏ mọn như vậy làm cái gì? Đừng có quên tôi là bởi vì ai mà biến thành như thế này.”
Diệp Ân Tuấn bó tay luôn rồi, nhưng mà anh cũng không tiếp tục đẩy anh ra nữa.
Hàn Hi Thần nằm ở trên đùi Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Cậu cứu cô ấy ra ngoài giúp tôi, tôi sẽ đồng ý tìm chú hai Hoắc giúp cho cậu.”
Diệp Ân Tuấn lập tức bất ngờ.
“Anh nói cái gì chứ?”
Hàn Hi Thần lại cười, nụ cười vô cùng yêu nghiệt.
Anh ta mở to đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn đôi mắt phượng của Diệp Ân Tuấn, nói từng câu từng chữ: “Dao Lạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-co-chieu/2668526/chuong-2198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.