Trạm Dực thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Chú hai Hoắc của cậu là kẻ si tình, năm đó yêu Tiêu Nguyệt lại cho rằng mình và anh cả yêu cùng một người phụ nữ, sau khi bị Tiêu Nguyệt lừa xuất ngoại thì thảm không nói nỗi.
Sau đó ông ấy cuối cùng phát hiện bí mật của Tiêu Nguyệt và Tiểu Ái, nhưng Tiêu Nguyệt lúc đó đã là người phụ nữ của quốc chủ.
Ông ấy tâm ý nguội lạnh, muốn rời khỏi nơi đau lòng đó, lại vô ý biết được trong cơ thể Tiêu Nguyệt bị hạ cổ, nếu muốn giải cổ, thì cần cổ vương Hoàng kim cổ của Trương gia trại mới có thể giải, vì cứu Tiêu Nguyệt, chú hai Hoắc mới đến Trương gia trại”
Diệp Ân Tuấn không nghĩ tới chú hai Hoắc đến đây vì điều này.
Anh khẽ cau mày, nghĩ tới gì đó, sau đó hỏi: “Chú hai Hoắc đến đây, cô Mặc cũng đến, đồng thời cũng thu hút sự quan tâm của Triệu Nguyệt Minh vẫn luôn để ý tình huống mỏ mạch bên này, đúng chứ? Ông ta cho rằng chú hai Hoắc và cô Mặc đã phát hiện bí mật mỏ mạch, cho nên mới giết người diệt khẩu, đúng không?”
“Hẳn là vậy đi, nhưng tôi biết chú hai Hoắc quả thực đã tìm được một mảnh Hoàng kim cổ, còn gửi cho Tiêu Nguyệt giải cổ, lại bại lộ hành tung, từ đây về sau không rõ tung tích.
Tiêu Nguyệt mấy năm nay cũng đang tìm chú hai Hoắc, nhưng chú hai Hoắc như bốc hơi khỏi nhân gian, không có bất kỳ tung tích nào, mà sau khi chú hai Hoắc rời đi cũng không còn thấy cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-co-chieu/2668540/chuong-2212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.