Đó là một buổi chiều thật dễ chịu.
Ánh nắng, sóng biển, bãi cát, và cả những món ăn ngon…
Buổi tối, ông cụ chuẩn bị một nồi lẩu trong sân.
Lẩu mang hương vị đặc trưng của đảo.
Nồi lẩu dùng rượu nếp lên men tạo ra giấm chua làm nước lẩu, thêm gia vị khác để tạo thành nước dùng. Hải sản nhúng lẩu có vị chua cay, tươi ngọt, thoang thoảng mùi rượu, mang đến hương vị độc đáo.
Khi ăn gần no, Cố Tranh nhận một cuộc điện thoại liên quan đến công việc và rời đi, để An Văn ở lại nói chuyện cùng ông cụ.
Bất ngờ, ông cụ hỏi:
“Cháu có muốn xem ảnh hồi nhỏ của A Tranh không?”
An Văn vừa cắn ống hút cắm trên quả dừa vừa gật đầu đầy hứng thú.
Đó là một căn phòng sách, trên kệ có một cuốn album rất lớn.
Album để trên cao, An Văn không với tới được.
Ông cụ ngồi trên xe lăn muốn đứng dậy.
An Văn không thể để ông cụ đứng dậy từ xe lăn, cô kéo một chiếc ghế gỗ lại gần, xung phong nhận nhiệm vụ.
Ông cụ tay khô gầy bám vào ghế, liên tục nhắc:
“Từ từ… từ từ…”
An Văn cầm được cuốn album, quay sang nói nhỏ:
“Ông đừng lo.”
Cô nhảy xuống, hào hứng khoe:
“Hồi nhỏ cháu với anh trai từng thi leo cây, cháu còn leo được cây cao hai tầng lầu.”
Ông cụ hỏi:
“Cháu còn có anh trai à?”
An Văn gật đầu:
“Vâng.”
Ông cụ mở album trên đùi, giọng điệu có phần trầm xuống:
“A Tranh cũng từng có anh trai.”
An Văn ngồi xuống.
Ông cụ đưa tay vuốt qua bức ảnh được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-cua-anh-co-toan-nhi/145304/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.