" Khải Địch a , nhưng Tiểu Điệp là ân nhân cứu mạng của con , tại sao có thể như vậy chứ? Chúng ta phải lưu con bé lại, nếu như ngộ nhỡ không may da con bị chảy máu, thì đã có máu và tủy trên người con bé cũng làm đồ dự bị cho con a, mẹ cũng là vì con, thật vất vả mới tìm được người có nhóm máu và tủy hợp với con nha , thật không dễ dàng a, có lẽ trên cái thế giới này chỉ có một người Lãnh tiểu Điệp thôi, mặc kệ như thế nào mẹ cũng không thể để Tiểu Điệp rời đi!"
"Vậy con rời đi, mẹ và Tiểu Điệp ở công quán, con đi sống ở bên ngoài. . ." Bộ mặt Hoắc Khải Địch khó chịu, chính là không có thói quen có người khác ở trong nhà.
"Khải Địch. . . . . . Chuyện này. . . . . . Trong nhà này chỉ có nhiều hơn một cô gái, có gì mà không hay lắm, mẹ cũng không muốn con cưới con bé, chỉ là giữ con bé ở nhà làm đồ dự bị để phòng ngừa không may, nếu như con lại xảy ra ngoài ý muốn lần nữa, mẹ sẽ chết!" Hoắc phu nhân không hiểu con trai tại sao lại đặc biệt bài xích ở trong nhà có người ngoài.
Hoắc Khải Địch kiên quyết không đồng ý có người ngoài ở Hoắc Công quán, mà Hoắc phu nhân lại kiên quyết muốn đem Lãnh Tiểu Điệp lưu lại. Cho nên Hoắc Khải Địch rời đi công quán, anh đi ra bên ngoài ở.
Cửa Hắc Ưng
Phạm Hiểu hiểu cùng A Bưu hai người từ bên ngoài trở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-hang-ty-va-nguoi-me-hac-dao/2019902/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.