Hoắc Cảnh Sâm, anh đúng là cầm thú y như trong lời đồn, em đoán không chừng ngày hôm nay anh sẽ thật sự tinh tẫn đến mất mạng ở trên cái giường lớn này đó.”
Niệm Thần vừa nói chuyện vừa nhăn nhó mặt mày vì không chịu đựng được cảm giác đau nhức trên người, để đảm bảo an toàn cho chính bản thân mình, đôi bàn tay chống trên vòm ngực của anh đẩy anh phải lùi về sau một chút, nhưng mà hai tay Hoắc Cảnh Sâm lại đang ôm ngay phần eo của cô, lúc này thì cô căn bản là không còn hơi sức đâu mà giãy giụa khỏi tình thế này, hiển nhiên hành động chống đẩy này cũng chẳng đem lại bao nhiêu tác dụng.
Cánh tay Hoắc Cảnh Sâm vừa kéo lại một chút, khoảng cách giữa hai người được kéo lại gần hơn, trong nháy mắt đó, Niệm Thần đã bị ép buộc đến không thể nhúc nhích được gì trong tư thế dán chặt vào vòm ngực của anh, bên tai nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, mà vẻ mặt của anh lại như không để ý rồi lùi về phía sau một chút, rồi sau đó giọng nói của anh vẫn mang một âm điệu lười biếng như cũ, nhưng thời điểm truyền vào màng nhĩ người nghe lại làm cho khắp toàn thân của người ta đều cảm thấy tê dại.
“Không có căn cứ nào để chứng minh vấn đề đó, anh không biết anh có bị cạn kiệt tinh lực mà chết hay không nữa, nhưng anh rất chắc chắn một chuyện, đó là ngược lại chính em quả thật đã không thể bước xuống giường được.”
Không thể nghi ngờ gì nữa, lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-lat-ban-con-la-me-trom-duoc/1643593/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.